Bất chợt em chiếc lá mùa sót lại
Bãng lãng sương giăng kín mặt Hồ Gươm
Trời vào Đông tiễn thu đi vội vã
Buổi giao thời thương nhớ nụ môi thơm
Ta rêu phong như Tháp Rùa cổ kính
Ngàn năm xưa cho đến tận bây giờ
Một tình yêu lắng sâu trong trầm tích
Khúc nhạc hồn vọng mãi triệu năm sau
Thương chiếc lá muộn vàng sót lại
Níu hương mùa thơm cốm Vòng xanh
Tiếng chuông ngân nhẹ rơi đêm tĩnh mịch
Khúc nguyện cầu lắng đọng gió mỏng manh
Ta phong rêu chiếc ghế ngồi câm lặng
Phố mờ sương bóng trăng khuyết guộc gầy
Tiếng dương cầm tiễn thu vào dĩ vãng
Nét lặng thầm hương sữa tóc ngàn bay…
Hắt bóng
Em là mộng trong mơ miền Đại Nội
Ta gã khờ đi nhặt nắng hoàng hôn
Chiều nhuộm tím cửa thành mờ sương khói
Chiếc lá bàng rơi muộn tiễn thu đi
Em là trăng trong đêm tròn vành vạnh
Ta gã khờ đi vớt ánh trăng tan
Đêm ba mươi một vì sao đi lạc
Hắt bóng thời gian
mộng vừa tàn
Em là hoa
thơm hương đồng cỏ nội
Ta gã khờ gieo hạt giống yêu thương
Xanh một thuở lụi tàn theo mây gió
Những cánh hoa nằm rải rác bên đường
Em là sương lấp lánh miền hư ảo
Ta gã khờ chắt lọc nét tinh nguyên
Đêm du mộng dạo chơi vườn thượng uyển
Chén rượu không say – say mắt em
Một chiếc đò nằm phơi trên bến cũ
Ta gã khờ ngồi gỡ những rong rêu
Con sông lặng tiếng sóng lòng vỗ nhịp
Hắt bóng thời gian
nắng qua chiều…
Lê Viết Hòa (Lê Vân)