Chiều soi bóng giấu nắng vào kẽ đá
Gió dỗi hờn nghiêng ngả giấc mơ yêu
Em đi đâu để hạt nắng nhạt chiều
Cứ se sắt hoang liêu bờ cát vắng
Hoàng hôn buông chân trời xa mờ trắng
Cánh nhạn bay thầm lặng cuối tầng mây
Một mình anh cô lẻ ở nơi đây
Chờ ai đó tấm thân gầy lặng lẽ
Mặt hồ xanh con sóng vờn khe khẽ
Hoàng hôn buông nhè nhẹ xuống hư vô
Bức tranh chiều ai đó mới điểm tô
Chờ cơn gió hong khô còn dang dở
Mối tình xa đã bao ngày trăn trở
Bài thơ buồn trót lỡ nửa vần gieo
Khúc nhạc sầu cung oán cứ bám đeo
Nghe chát đắng một kiếp nghèo day dứt
Chiều nhạt nắng hoàng hôn còn ngây ngất
Đêm buông mình…
Lất phất …
Hạt mưa vương !
Hồng Giang