Đôi lúc lòng em quá đỗi chông chênh
Khi gặp lại mình trong những tháng ngày xưa ấy
Nỗi nhớ người em ghìm sâu dưới đáy
Bỗng cuộn trào sóng vỗ giữa biển khơi!
Con thuyền buông neo… dời bến cũng lâu rồi
Bỏ cánh gió chơi vơi chiều cô lẻ
Không còn anh, em tự mình mạnh mẽ
Sao thấy nghẹn ngào bởi hai chữ người dưng!
Biết làm sao khi ở giữa những lưng chừng
Nỗi nhớ anh vẫn run lên trong lồng ngực
Ước gì tựa vai người như ngày xưa… thổn thức
Em mệt rồi, chỉ cần được ở bên anh!
Em không thể níu một tình yêu quá đỗi mong manh
Ngay lúc này đây em muốn mình buông bỏ
Đừng trách em không còn thương anh nữa
Đau đến tận cùng em sẽ tự buông thôi!
Em tự nhủ lòng mình như thế đã lâu rồi…
Mà vẫn thấy chông chênh giữa hai bờ quên- nhớ!
Biển ngàn năm vẫn cồn cào trong hơi thở
Giữa biển đời anh mãi ở nơi góc nhỏ tim em!
Phương Quỳnh
#PQ