Chợt thấy thương … thương đến tận cùng thương
Sau phút giây ngoài kia người ngăn sông bạt núi
Sau phút giây ngoài kia nhân gian trăm điều giả dối
Tụng ca người … ngàn vạn đoá phù du
Người trở về có thấy những hư vô
Trống vắng một góc tim … chênh chao chi đến lạ
Người có thèm không khi hạ về rực cháy
Cuồng điên này … phượng dâng hiến nồng say!
Chợt thấy thương … thương lắm một bàn tay
Mạnh mẽ , ráp thô nhưng chắc là dịu dàng, ấm áp
Người vững vàng trong phong ba bão táp
Con thuyền người nghênh chiến vạn trùng khơi …
Người dưng ơi!
Đêm nay một mình người đừng cạn cùng say
Đừng độc ẩm, người ơi … đừng độc ẩm
Em như đoá Quỳnh rưng rưng trong bóng tối
Thăm thẳm thương , thăm thẳm nhớ đến rối bời
Có cái gì như vụn vỡ … rơi rơi …
Như hụt hẫng , hào quang hình như tắt
Người đối diện với lòng mình lạnh ngắt
Đỉnh hư vinh sao cô quạnh thế này?
Người dưng à!
Em muốn uống cho say
Em muốn cùng người đêm nay đối ẩm
Muốn mang cho người một chút thôi … hơi ấm
Để tận cùng , thương mãi … tận cùng thương!
Không phải Pha Lê