Bài thơ “Chưa thể đặt tên” của anh đã được dịch ra tiếng nước ngoài và được NSND Hoàng Anh Tú phổ nhạc thành ca khúc cùng tên. NS Quốc Quốc thể hiện thành công ca khúc này.
Xin giới thiệu bài thơ và ca khúc.
Bài thơ tình anh viết tặng riêng em
Dài vô hạn giấy mực nào cho đủ
Nên anh viết bằng con tim không ngủ
Mực yêu thương là máu chạy quanh người.
Bài thơ này anh viết đã lâu rồi
Tìm lật lại trang đầu không tới được
Chỉ nhơ nhớ ngày đầu ta nguyện ước
Giờ hai con đã chạm tuổi trăng tròn.
Yêu em nhiều anh cứ viết dài hơn
Thơ đóng quyển không biết bao nhiêu tập
Chắc báo chẳng đăng, nhà in không đủ mực
Thư viện không lưu hết nổi tình mình.
Anh gom thơ này vào bộ nhớ tâm linh
Và nén lại từng file trong trí não
Ta nhớ mãi lỗi lầm gieo mưa bão
Làm buồn đau sạt lở những ngày xanh
Như đất nước mình đi qua hết chiến tranh
Những cuộc chiến làm rừng sâu mất ngủ
Những trận đánh xé toang thành quách đổ
Nghe máu văng nhuộm tối cả trời chiều.
Nhớ những ngày hốt hoảng chạy liêu xiêu
Bám mẹ xuống hầm tránh làn bom cày xới
Ruột đu cành tre, thịt treo cành ổi
Làng xóm tan hoang đâu đó tiếng thét gào.
Ta lớn lên trong đạn xới, bom đào
Mũ rơm quấn quanh đầu ta đi học
Dưới hầm sâu ngày đêm ta vẫn đọc
Chữ thầm reo gieo nỗi nhớ trong nhau…
Bài thơ này anh viết đến mai sau
Khi hai đứa đã nằm im dưới cỏ
Nhưng em ơi! Tình hai ta vẫn thở
Nhịp thương yêu khuấy động dải thiên hà./.
POEM NOT YET NAMING
Poet: Ngọc Lê Ninh
This love poem I wrote just for you
Unlimitedly long, how much of paper and ink is enough!
So, I wrote with my heart without sleeping
The love ink was the blood running around in my body.
This poem I wrote long time ago
It was unable to flip through pages for finding the first one
I just remembered vaguely the first day we made promise together
Now our children already touched the age of full moon
The more I loved you the longer I wrote
Poems were bound together into countless books
Maybe newspapers would not publish them, printing shops not have enough ink
The library would not have enough files to save our love
I gathered these poetic lines into my spiritual memory
And compressed every files into the brain
We would remember the stormy errors forever
Causing the sadness eroding our young days
Likewise our country had undergone a war
The war made deep forests lost sleeping
The fightings destroyed cities completely
Blood splashes were dying dark the evening sky
I remembered the days tremblingly fleeing away in panic
Cling to my mother, ran down trenches to avoid the plow up of bombs
Intestines swung on bamboo branches, flesh hung down from guava ones
Villages and hamlets were devastated in the screaming noise
I grew up in the digging of bullets and plowing of bombs
Wearing a funeral straw donut shaped hat, I went to school
In the deep trench I still read day and night
Words softly rang sowing the nostalgia in each of us
This poem I write until the days later on
When we both lie quietly under grass
But my darling! Our love would still be in breath
The beat of loving would stir up the whole galaxy.