{keywords}
Đâu đây tiếng sáo chơi vơi
Thuyền ai thấp thoáng xa rời cố hương
Lênh đênh khắp nẻo dặm trường
Tha phương cầu thực gió sương chẳng màng.
Bao lần hụt hẫng hoang mang
Buông mình phó thác thiên đàng dần xa
Quanh ta đủ các màu da
Bơ vơ lạc lõng xót xa phận người
Chợt thèm hơi ấm một thời
Khói lam chiều toả khung trời thân thương
Bôn ba xuôi ngược bốn phương
Chẳng đâu sánh được quê hương của mình!
Thi Ngọc Lan