Có một người xa lớp học chiều nay
Bỏ phấn trắng với bảng đen ở lại
Bỏ những ngày hè trôi đi mãi mãi
Góc sân buồn cũng bỏ mặc nắng rơi.
Có một người từ ấy…hoá đơn côi
Lầm lũi nhặt mối tình đầu dang dở
Nhặt màu hoa như cồn cào, nức nở
Lặng lẽ ép …vào trang vở cuối mùa thi.
Có một người tiếc nuối buổi chia ly
Lời yêu thương ngại ngùng chưa dám ngỏ
Dòng lưu bút trao nhau đâu nói rõ
Nên đọng lại thành nỗi nhớ tương tư.
Có một người giờ ao ước…giá như
Người ấy hiểu mình mà chẳng cần phải nói
Và mùa hè xưa đừng đến đây quá vội
Thì hai người…. đã chẳng lạc mất nhau.
Có một mùa hè….
day dứt…
mãi về sau.
– Nguyễn Nguyên –