Mình bây giờ dường như sắp già nua
Da sắp nhăn chẳng còn ưa hờn dỗi
Trời trở gió lại thấy thân mệt mỏi
Ôi đâu rồi cái thuở mới đôi mươi.
Nhớ một thời nụ cười thắm trên môi
Hồng đôi má nhìn đời bao mơ ước
Có nhiều người muốn hẹn hò chung bước
Chỉ ngượng ngùng đỏ mặt nghĩ vu vơ.
Cái thời ấy cũng ngơ ngẩn chép thơ
Tặng ai đó mình thầm mơ chung lối
Cũng hẹn hò , cũng xuyến xao bối rối
Rồi mong chờ khi hai đứa chia xa.
Mình ngày ấy cũng điệu đà thướt tha
Giầy cao gót – váy Hồng – Eo thon gọn
Cũng duyên dáng tóc Tết thành hai lọn
Lúng liếng cười – son phớt nhẹ trên môi
Giờ giật mình nhìn năm tháng dần trôi
Thời con gái như bóng câu ngang cửa
Thoắt cái thôi dòng đời đi quá nửa
Chợt chạnh lòng lần nữa tiếc lắm thay
Giờ mỗi ngày chăm tỉa mấy khóm cây
Rồi vào ra rầy rà dăm ba việc
Có đôi lúc ngẩn ngơ ngồi thương tiếc
Cũng một thời từng mắt biếc thơ ngây…
Đồng Ánh Liễu
#ĐAL