{keywords}

Con nợ mẹ gánh đời sương mưa nắng
Tiếng quê hương oằn bốn sợi tao nôi
Đi trăm ngã một hôm nghe quạnh vắng
Bến sông xưa bước mẹ vẫn đi về

Một đời người nếp nhăn hằn thế kỷ
Con sông quê vẫn chở nặng ân tình
Câu hát dặm thương “gừng cay muối mặn”
Mang cội nguồn theo mỗi bước đường đi

Con nợ mẹ dấu tích xưa dằng dặc
Hồn Thăng Long nối kết Cửu Long Giang
Giữa thinh không nghe hồi chuông Thiên Mụ
Đau đáu ánh nhìn lòng mẹ ngỗn ngang

Thương quê hương trải triền miên dâu bể
Nỗi đau đời mẹ khóc cạn nguồn sông
Con nợ mẹ gánh đời sương mưa nắng
Hồn quê hương mẹ nặng bước đi về …
NGƯỢC HỒN

Con sông quê bao nhiêu ngày vẫn thế
Cứ xuôi dòng đâu ngược nước thời gian
Sông từ cội chảy qua triền dâu bể
Bồi lở bao đời chở nặng phù sa

Con sông quê mấy ai quên nguồn cội
Người đi xa day dứt mỗi đêm về
Ai thương ai mà câu hò vời vợi
Mưa trên nguồn chảy xuống cuối triền mê

Tôi thương em như sông sâu rừng thẳm
Cứ cuộn trào theo từng vết thời gian
Màu sương khói vấn vương mùi hương tóc
Nên thăng trầm vẫn giữ trọn trăm năm

Xem thêm  Người đàn bà điên!

Tôi về đó mòn hao đời phiêu dạt
Nỗi xót xa treo trên mảnh trăng gầy
Đêm day dứt xuống lên từng con nước
Tiếng chuông chùa hối hả động ngàn mây…

Ngày 05/01/2019
Lê Viết Hòa (Lê Vân)