Đã lâu rồi người không ghé thăm tôi
Tường rêu phủ, bậc thềm ngồi hoang vắng
Bờ dậu mỏng tiếng chim buồn yên lặng
Tự hỏi lòng sao người chẳng ghé sang?
Tại đường xa hay tại nắng hanh vàng?
Tại chiều biếc mặt hồ loang sóng cả…
Tại hờn dỗi hay tại trời oi Hạ
Ngăn bước anh từng vội vã đi tìm..?
Đã lâu rồi hai đứa cứ lặng im
Bao rung động cứ để chìm quên lãng
Tình yêu chết chẳng thể nào thành bạn
Nên vui buồn theo năm tháng dần phai.
Đã rất lâu tôi quên tiếng thở dài
Quên mất chuyện ai người sai kẻ đúng
Ngoài sân vắng vườn cau buông cánh rụng
Còn dây trầu lá úa cũng hết xanh.
Tại vì sao duyên hai đứa không thành
Để bờ dậu mái nhà tranh quạnh quẽ
Trời tháng chín gió heo may lướt nhẹ
Đã lâu rồi anh chẳng ghé thăm tôi…!
Bích Sen