Cửa Bác thường đi giờ đã khép lại rồi,
Còn đâu nữa bóng dáng Người nhẹ bước.
Bậc cầu thang thấu niềm đau Dân – Nước,
Lối cũ đầy hoa tiễn Đại tướng về trời.
Tiếng cửa kia chẳng kẽo kẹt nữa rồi,
Gió cũng chẳng thể vào như trước.
Ánh trăng kia thôi đành dừng bước,
Đại tướng vừa mới chợp mắt thôi.
Lối vẫn đây, Đại tướng đâu rồi?
Sao để lạnh rêu phong vườn cổ tích?
Triệu triệu trái tim kết thành một khối,
Tiễn đưa Người về cõi tinh khôi.
Con đường quen bỗng hóa thành xưa,
Bởi Người đi chẳng bao giờ về nữa.
Đường ra trận, Quân – Dân như nhất,
Đường Người về, tạc ở lòng Dân.
Mọi con đường, lối cửa xa gần,
Đại tướng bảo: Tất cả do Dân.
Sống vì Dân, ân cần trọn vẹn
Lộc ở Dân, thọ cũng bởi Dân
.
Giản dị, sáng trong, đẹp muôn phần,
Tượng đài Người tạc giữa lòng Dân.
Công lao non nước đời ghi nhớ,
ĐẠI TƯỚNG NHÂN DÂN tuyệt nhất trần!
0h05′ ngày 09/10/2013
Nguyễn Bá Cường – Đại học Sư phạm Hà Nội.