Nghe sóng vỗ rì rào ôm bờ cát
Bước chân hoang ta lạc lối nơi nào
Đêm buông mành mờ mịt ánh trăng sao
Dường như đã sa chân vào cõi nhớ.
Người xa khuất sao hồn kia ở đợ
Xoá bao lần nhưng đâu dễ dàng quên
Kỉ niệm xưa mãi len lỏi kiếm tìm
Lời văng vẳng giữa lòng đêm thân thuộc
Giá có thể, một lần thôi ta ước
Xoá tên người, xoá ký ức ngày xưa
Trớ trêu chi bao nỗi nhớ dư thừa
Mãi đeo đẳng cõi hồn chưa chịu bỏ
Đêm khắc khoải một mình ta ngồi đó
Giữa muôn trùng nghe hơi thở nhói đau
Lòng nặng mang bao kỉ niệm úa màu
Cũng chẳng biết bao lâu thì quên được!
#TAN- Trần Ánh Nguyệt