Em một mình vẫn sống tốt đấy thôi
thời gian trôi ai đó giờ cũng khác
Vắng nhau rồi chút ân tình bội bạc
Trả anh về đúng nghĩa một người dưng.
Không bận tâm với năm tháng đã từng
Vì như thế chỉ là thêm sầu khổ
Cố quên đi một chuyện tình dang dở
Em quen dần lạc lõng những ngày qua.
Một vết xước ở đâu đó tim mình
Sẽ ổn thôi sau những lần như thế
Người không thương em mỉm cười mặc kệ
Phút yếu lòng chỉ đến vậy người ơi!.
Đâu phải anh là duy nhất trong đời
Cho em biết điều ngọt ngào hạnh phúc
Có những đêm giật mình trong thổn thức
Muốn hỏi một câu rằng:
sao ngày ấy… vội buông…?!
– Đình Bảo –