Em đi rồi, về bên phía không anh
Ở nơi ấy bầu trời xanh thăm thẳm
Chiều hoàng hôn chẳng còn tia nắng ấm
Em hững hờ chờ đợi ánh bình minh
Màn đêm về cơn gió bỗng lặng thinh
Nghe rưng rức tiếng lòng em nức nở
Từng hạt sương rơi bên thềm vụn vỡ
Âm thanh buồn xé nát trái tim côi
Em trở về phương ấy chốn xa xôi
Mang hành trang là thuyền tình rạn vỡ
Chở bóng anh ngập tràn trong biển nhớ
Đến bến bờ xa lắc bởi trùng khơi
Em đã từng sợ lắm ánh trăng rơi
Khi hai đứa nơi bến sông thuở ấy
Bởi tình ta cũng như vầng trăng vậy
Soi xuống dòng…dễ khuấy động… vỡ tan
Tình của anh như cơn gió miên man
Gợn mặt nước làm vầng trăng vụn vỡ
Nên duyên ta dần nhạt phai chữ nợ
Phút cuối cùng em quyết định rời xa
Thôi phải đành quên hết chuyện tình ta
Quên nụ hôn lần đầu tiên nồng ấm
Quên kỷ niệm một mối tình sâu đậm
Để trở về nơi lối cũ không nhau
Dẫu biết rằng ta ôm mãi nỗi đau
Em sẽ đi xin anh đừng níu giữ
Cũng xin anh hãy quên đi quá khứ
Để tình đầu mãi mãi được bình yên./.
– Nguyễn Thị Hồng Ánh –
#tìnhyêuvànỗinhớ