Đẹp và Buồn là câu chuyện cuối đời của một nhà văn nổi tiếng về thăm lại cố đô để nghe chuông giao thừa. Chuyến đi thơ mộng lẽ ra êm ả thế nhưng lại khơi ra một mối hận tình hai mươi năm trước. Cái mầm của bất an tiềm tàng hai thập niên bỗng trở thành một loài cây độc. Cây độc cho hoa độc, đem sự hôn mê đến đam mê tang tóc cho những nhân vật chính cũng như phụ…
Một nhà văn, hai nữ họa sĩ! Thêm một bà mẹ, một người vợ, một cậu con trai! Một mối tình giữa gã đàn ông Oki ã có vợ và cô gái mười sáu tuổi Otoko cuồng nhiệt mà nhiều đau đớn, kết quả là một thai nhi không được làm người, một cô gái không bao giờ tìm lại được trong trắng, sự yên ổn, tình yêu trong suốt phần còn lại cuộc đời… Đẹp… Oki trở thành nhà văn lớn, nhờ tác phẩm kể lại mối tình bất hạnh với Otoko. Tác phẩm là niềm thống khổ cho vợ ông và nàng sảy thai trong một cơn xúc động mãnh liệt. Tác phẩm mang theo hồn ma hai đứa con của nhà văn, một với tình nhân, một với vợ…
Phần Otoko, cuộc tình tan vỡ, cô mất trí một thời gian và theo mẹ về Kyoto và trở thành danh họa. Hơn 20 năm sau khi xa cách, Oki tìm lại được tung tích người xưa. Chẳng ngờ đâu, nàng đã chấp nhận mối tình đồng tính với cô học trò trẻ là Keiko – có sắc đẹp và cách sống bất thường. Hai người đàn bà khác nhau, một đam mê đến chỗ vô kỷ luật, một thùy mị dịu dàng và cung cách. Họ cũng giống nhau, ở chỗ cùng là họa sĩ, cùng yêu và bắt được cái đẹp, dù là cảnh mưa xuân trên núi, hay cảnh trăng rằm phản chiếu trong bát rượu hay trên mặt hồ…
Một mối tình đồng giới của cô học trò đẹp đến lạ lùng với cô giáo – người ôm nặng tình xưa. Keiko thương yêu cô giáo, nên căm thù Oki đã bạc tình với Otoko. Vì tình yêu, Keiko mỗi ngày mỗi sa đọa sâu hơn vào tội lỗi và tội ác… Sự sa đọa này mang lại tai họa cho tất cả mọi người trong cái thế giới đẹp và buồn Kawabata dựng ra. Cô gái trẻ nổi loạn vì tình đó là Đẹp và buồn, ngọt ngào và đau đớn. Cái đẹp và buồn của con người như hòa quện cùng trầm tích cố đô. Dòng tường thuật luôn bị hồi tưởng bất ngờ xâm chiếm khiến mạch truyện như một cuộc khai quật vẫn còn nguyên vẹn chất diêm sinh thời gian dễ gây ảo giác. Vì sao người này yêu người kia đến thế, vì yêu thôi. Vì sao nỗi đau khó quên đi đến thế, vì đau thôi.