Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chương I

Tác giả: Tôn Nữ Thị Thu Đạm

Bác sĩ Ðoàn sửa soạn, mặc đồ xong, định xách cặp? đi làm, thì ông bỗng cúi xuống hôn bà vợ trẻ một cái rất khẽ, kéo chăn đắp lên ngực bà, xong rón rén bước khỏi phòng, khép nhẹ cánh cửa.

Ngay lúc đó, bà Nguyên, vợ ông, cũng mở mắt, kéo cái chăn xuống khỏi gối, phơi tấm thân loã lồ thơm phưng phức, mời mọc. Bà quay qua ôm chiếc gối, gác một chân lên. Gương mặt bà có vẻ hậm hực, tức tối. Vì lúc hai giờ sáng, bà tự động trần truồng hết ra, lay ông chồng già thức dậy, dùng các thủ thuật tân kỳ nhất, mời ông lên xơi một “phùa”. Mà ông như thây ma đã chết lâu ngày, không hưởng ứng, bất động. Thê thảm nhất là khúc gân bèo nhèo, lũng lẳng, vô tích sự. Bà không nhớ đêm nay nữa là mấy trăm đêm buồn thảm, thê thiết đến thế.

Gương mặt bà đang hậm hực, vì lòng thì rất thèm xác thịt. Mà ông chồng thì đã mất hẳn thời thanh xuân. Bà tự giậnmình đã ham giàu, nhào vào làm vợ một bác sĩ đã hơn bà gần 20 tuổi. Vật chất thì hiện bà không thiếu một món gì. Mà tình yêu thì gần như không có. Tim bà như đang khô dần với thời gian.

Ðêm qua dự tiệc sinh nhật một bạn thân, bà chủ chợ Hoà Phát, trong dạ vũ, bà Nguyện được ôm Ðoan Hùng, một kỹ sư điện tử, nhảy bản slow. Suốt bản nhạc,bà thấy mình trẻ hẳn lại, yêu đời và muốn vỗ cánh bay lên tìm tình yêu như thời con gái. Sau bản slow, Ðoan Hùng lại tiếp tục mời bà thêm những bản tango, mambo, boléro – Bà Nguyện quên khuấy mất ông chồng già đang ngồi ướng rượu khề khà vui với các bạn già khác.

Sáng nay ôm gối, bà Nguyện bỗng nhớ lại hết gương mặt trẻ trung, tiếng nói, giọng cười, cùng những cửa chỉ hào hoa của Ðoan Hùng. Lúc này chồng bà cúi xuống hôn, và đắp chăn cho bà, bà đã vờ nhắm mắt.

Lúc nãy, khi chồng bà cúi xuống hôn và đắp chăn cho bà, bà đã vờ nhắm mắt ngủ. Nhắm mắt để khỏi phải đối thoại nhì nhằng với lão chồng bất lực, và để bà được sống với tí mộng mơ của buổi sáng nằm loã lồ, vô duyên, vô tình tự.. Tiếng gõ cửa. Bà hỏi:

– Ai đó?

– Con đây mẹ. Tuyết!

Bà kéo chăn đắp kín đến cổ, rồi bảo Tuyết vào.

– Bữa nay mẹ không ra phòng mạch với ba?

– Mẹ lười quá. Muốn ngủ thêm chút nữa. Có gì không con?

– Mẹ cho con thêm một ít condom nữa đi mẹ.

– Chết! Hai tuần trước mẹ đã cho con mười cái. Xài nhanh qúa vậy? Lo học hành với chứ!

– Thì con vẫn đi học. Nhưng con cũng phải có fun với bạn bè con chứ. Học quá, thành bà già rồi sao?

– Con mới 15 tuổi mà già gì.

– Nhưng nếu con chỉ lo học mà không vui con sẽ già. Ði mẹ! Cho con thêm một ít nữa đi.

Tuyết ngồi xuống bên mẹ, phụng phịu, cầm tay bà Nguyện nhõng nhẽo, đòi cho được một ít condom nữa.

– Nghe mẹ hỏi: một tuần con gần gụi với bạn trai của con mấy lần? Nói thật cho mẹ nghe.

– Không chừng. Có khi hai, có khi ba, hoặc bốn lần. Mẹ không lo cho con, để con dính bầu, mẹ chịu à.. Cô giáo dặn hằng ngày là phải dùng condom, để tránh bầu và tránh bệnh Aids. Cho con, đi mẹ!

Bà Nguyện cầm tay con gái, ân cần hỏi:

– Một tuần con make love đến ba, bốn lần?

– Là ít đó mẹ. Bạn con, có đứa mỗi đêm năm sáu lần.

Bà thở ra. Không phải vì ngao ngán mà vì bà tủi cho thân mình không được sung sướng như cô con gái 15. Bà nhớ lại hình như gần mười năm rồi, bà chả gần gụi lần nào với ông chồng bất lực. Chỉ có vài lần ngoại tình với bồ nhí tên Phong, ở khách sạn, thế thôi. Thấy mẹ thở ra với gương mặt buồn xa xăm, Tuyết hỏi:

– Con make love ba bốn lần một tuần, làm mẹ buồn hả?

Bà cố going cười, trả lời:

– À. Không. Mẹ buồn cho chính mẹ. Vì đã ngót mười năm nay, ba con đã chẳng còn làm bổn phận chăn gối với mẹ. Mẹ như chiếc lá héo, sắp khô choate, và rụng xuống.

Tuyết cúi xuống ôm bà Nguyện hôn thật thân thương:

– Ðã mười năm, mẹ không gần gụi hả? Mẹ chịu nổi sao?

– Không chịu, thì còn cách nào hơn đâu con.

– Nhưng mẹ còn quá trẻ. Trẻ đến độ các bạn con tưởng mẹ là chị của con. Như thằng Quang, có lần nói chơi, đã bảo con: “giới thiệu “chị” của Tuyết cho Quang đi”. Mẹ muốn không? Con giới thiệu cho. Mười bảy tuổi, đẹp trai lắm. Ðánh basket giỏi một cây.

Bà Nguyện bóp tay con gái, rồi nhìn Tuyết, mặt hơi vui. Nỗi vui lạ lùng, bất chợt làm bà thấy lâng lâng. Nhưng bà không dám nói ra, sợ Tuyết khinh.

– Mẹ có nhớ Quang, con bà bác sĩ Hải không?

Bà Nguyện nhớ. Vì có vài lần bà bắt gặp Quang nhìn lén bà ở những bữa tiệc, hay đến đây chơi với Tuyết. Nhưng bà trả lời “không”, để Tuyết đừng nói đến chuyện đó nữa. Mà cô bé cứ ngây thơ bồi thêm:

– Anh Quang mà hôm teat mẹ lì xì cho ảnh $200 đó.

– Mẹ nhớ rồi. Nhưng Quang còn bé quá, Tuyết à.

Tuyết ôm ngực cười ngất, rồi nằm soài lên nửa người của bà Nguyện, làm cái chăn tuột xuống, phơi bộ ngực tròn tỉnh hồng hào của bà Nguyện ra. Bà vội kéo chăn lên. Tuyết chận lại, ngắm đôi vú bà một lúc, rồi nói:

– Vú mẹ còn đẹp hơn vú con nữa à. Cho con nhìn tí nhe.

Tuyết lấy tay xoa nhè nhẹ lên cặp vú của mẹ:

– Như thế này mà ba con không biết hưởng. Uổng quá.

Bà Nguyện nghe mủi lòng. Niềm đau của bà chỉ riêng mình bà biết. Hôm nay lần đầu, bà tâm sự với con gái.

Bàn tay Tuyết thoa và mân mê đầu cặp vú, khiến bà Nguyện nổi ốc. Thấy vậy, Tuyết nói thêm:

– Mà mẹ chịu không? Quang nhỏ tuổi, nhưng chuyện người lớn, ảnh rất rành. Con cam đoan mẹ sẽ rất hài lòng, và chỉ có mình con biết thôi, không sao đâu!

Bà Nguyện lắc đầu going gạo, nhưng lại nói hớ:

– Làm sao con biết được chuyện Quang rành chuyện người lớn?

– Vì ảnh đã từng make love với bạn con. Tụi nó khen ảnh hết lời đó mẹ. Kệ, mẹ cứ thử. Ðược thì làm boy friend. Không thì thôi, đâu có mất gì.

Trong bụng, bà Nguyện muốn ừ để thử xem tài nghệ thuật thằng bé 17. Nhưng ngoài mặt, bà vẫn khư khư từ chối, vì sợ con gái khinh:

– Cám ơn con. Nhưng mẹ đã trót nhịn được mười năm. Có nhịn thêm nữa cũng không sao – Thà là ngoại tình với một người lớn tuổi. Chứ với Quang.Mới có 17. ngại lắm.

Thình lình, Tuyết phun ra một câu làm bà chới với:

– Vậy chớ mẹ đưa Phong vào khách sạn, sao không ngại?

Bà Nguyện ngồi bật dậy, dựa lưng vào thành giường, hai tay nắm chặt tấm chăn, nhìn trân trối Tuyết, hỏi:

– Hả? Con nói gì, Tuyết? Mẹ đã đưa Phong vào khách sạn? Ai nói với con? Ai?

– Con thấy chớ không ai nói hết. Con còn biết số phòng mẹ “ngủ” với Phong nữa. Có phải số 302 không?

Ðôi mắt bà Nguyện đang dương to, bổng xìu xuống, gương mặt tái xanh, mấy ngón tay run lẩy bẩy:

– 302? Làm sao con thấy được? Hả Tuyết?

– Vì hôm đó, con cũng vào khách sạn với bồ con. Con đi sau lưng mẹ có mười thước. Mẹ mặc áo nhung tím. Phong mặc áo da nâu, quần jean.

Hai tay bà Nguyện bưng mặt. Phần xấu hổ với con gái, phần bà lo chuyện này thấu đến tay chồng bà. Thấy mẹ bối rối, Tuyết gở tay mẹ ra, và ân cần:

– Mẹ đừng lo. Con hiểu và thương mẹ hơn ai hết. Chính con còn nhỏ, mà cũng đá có đến hai ba thằng bồ mới thoả hết sự đòi hỏi của da thịt. Trách gì mẹ đã gần 40, mà đã ngót 10 năm không gần được đàn ông. Bởi vậy, con mới táo bạo đề nghị mẹ hãy thử Quang. Quan chỉ thua Phong có một tuổi.

Bà Nguyện vẫn thoái thoát, nhất định không chịu.

– Không con à. Trót lỡ một lần với một người thôi. Mẹ không can đảm bước thêm một lần hư đốn nữa. Ngượng lắm!

– Thì thôi, tuỳ mẹ. Con chỉ muốn giúp mẹ phần sống vật chất, cho mẹ đỡ u sầu phần tâm hồn. Nhưng mẹ đừng quên, bên mẹ, có con. Ðứa con không bao giờ quên mẹ. Và mẹ cũng đừng quên cho con thêm một ít condom nữa.

Tuyết sè tay. Bà Nguyệt với tay lấy cái bóp, mở ra trao cho Tuyết nguyên hộp condom còn mới tinh:

– Ðó con. Ba mươi cái. Mẹ mong con xài được ba tháng.

Tuyết cầm hộp condom. Miệng mím cười khó hiểu. Vì Tuyết vừa nghĩ tới nhãn hiệu hộp này khác với loại bà Nguyện cho Tuyết tuần qua. Mỗi hộp ba mươi cái. Bà chỉ cho Tuyết có 10 cái. Vậy còn 20 cái kia nằm đâu?

Bình luận