Nguyện gật đầu thật nhẹ, nhìn Thắng thân thương, trìu mến hơn. Thực ra, nàng cũng muốn được Thắng tọi thế, để sống một lần nữa với mộng mơ, lãng main. Mặt Nguyện hơi nghiêng, mắt chùng xuống, nhắm lại. Hai tay nàng ghì Thắng gần hơn, rồi đáp lên đôi môi cậu bé mà đỗ mê man, tàn tịch, ngất ngư chìm vào giấc ngủ. Thắng mơ hồ:
– Có phải anh vẫn còn sống không? Làm gì còn sống mà anh có hân hạnh ngàn vàng được ôm một thân hình giai nhân trác tuyệt như thế này? Anh nghĩ là anh đã chết, đã về với thế giới huyền ảo nào đó, xa xôi lắm, cao vợi lắm.
Nguyện đưa tay xuống vân vê khúc gân nóng hỏi của Thắng. Nàng cầm nó, dang hai chân ra, quét miệng lồn đang đầm đìa những nước. Thắng sướng tê người:
– Nguyện ơi, mình có đi quá nhanh không?
– Mình đã đi bước nào đâu mà nhanh với chậm? Anh chỉ mới đang thập thò ngoài quan ải mà. Như thế này em càng khoái hơn là anh đã vào “hoàng cung”!
Cả hai ôm nhau. Hơi nước nóng trong bồn bốc lên như sương mờ đỉnh núi. Mọi vật trong phòng loang loáng, mờ mờ, ảo ảo. Tiếng nước róc rách mỗi lần cả hai cử động.Cả hai, mỗi người đang sống riêng một giấc mơ, đầy kỳ thú. Nhất là bàn tay mềm mại trắng ngần của Nguyện vẫn vờn vờn với dương vật cứng ngắt của Thắng.
– Em dâm lắm, Thắng biết không? Anh phải chuẩn bị hết sức lực và tinh thần để yêu em suốt ngày nay. Bây giờ để em nằm xuống trong nước. Em muốn anh ngắm em một đỗi lâu, rồi, sau đó, tuỳ tiện, anh muốn làm gì cho em lên mây thì làm. Nhé! Và, em muốn anh đứng sau bức màn nhìn lén em.
Nguyện nằm êm xuống. Nước lại tràn róc rách xuống sàn gạch. Nguyện gối đầu trên thành bồn, nhìn Thắng khoanh tay đứng như bức tượng đồng Hy Lạp. Thắng cũng cao to như Chính. Chàng hé tấm màn ni lông nhìn vào, và màn kịch bắt đầu. Nguyện khoát nước lên cổ, lên má, chà nhẹ hai bờ vai, rồi hai trái vú căng no. Mắt Nguyện trùng xuống khi hai ngón tay nàng x exe đầu vú màu hồng nhạt. Nguyện bấm cái nút đen trên tường. Bài “Ðừng bỏ em một mình” vang lên não nùng, ray rức.
Hai bắp đùi Nguyện dang ra. Chòm lông dày đặc vờn vờn trong nước như đám rong rêu bên suối. Một tay bóp nhẹ một vú, tay kia xuống sờ nhẹ mu lồn, để một ngón giữa đê mê chà khe âm đạo. Mặt Nguyện ngây ngất theo. Thân hình bốc lửa Nguyện quằn quại theo. Bàn tay đẹp mê hồn của Nguyện chỉ rà rà bên ngoài từ rốn xuống tới chòm lông mà Thắng đã ngất ngư, thở không muốn nổi. Chàng chưa bao giờ được hân hạnh nhìn ai tắm đẹp như thế. Tay Thắng xuống cầm dương vật. Không phải để xụt, mà chàng name và dằn nó xuống như dằn cơn dâm bắt chàng nhảy đại vào bồn tắm, ôm Nguyện “làm thịt” cho rồi.
Trong kia, Nguyện cầm con cặc giả màu hồng. Nàng lăn nó lên cổ, lên hai trái vú. Nàng mở pin, con cặc rung ở hai đầu vú một lúc lâu rồi đưa nó xuống vờn ở mu lồn. Nguyện chỉ thích nhẹ cái đầ của nó ở cửa mình thật nhanh, rồi đưa lên mồm ngậm bú.
Thắng nghiến răng, trân mình. Mắt chàng hoa lên với bao nỗi khoái lạc ngút ngàn. Nguyện thấy Thắng đang chịu không nổi. Nên nàng nói bằng giọng trầm trầm dâm đãng:
– Có ai ở không, vào đây vui với em. Em thèm của thật hơn là bằng nilông. Mau vào với em!
Thắng lò mò cầm cặc bước vào bồn, ngồi xuống cầm hai chân Nguyện đang tênh hênh phơi ra. Chàng gục mặt xuống nước, áp mũi vào miệng lồn, đầu lắc lắc. Xong chàng ngước lên lấy hơi và lại cúi xuống. Nguyện vứt khúc nilông xuống sàn nhà. Hai tay ôm chặt đầu tóc Thắng. Nguyện hẩy nhẹ cái đít lên. Thắng đang ngất ngây với cái đẹp của bộ lông lồn dày kịt, thì Nguyện kéo Thắng nằm trườn lên người nàng, tìm môi, say đắm, ngất ngư, rồi nói:
– Mỗi buổi sáng sáng đến đây tắm cho Nguyện nhen?
– Chuyện dễ thôi. Nhưng phải cuối tuần như hôm nay.
– Làm gì cho em sướng đi, người yêu!
Thắng đưa tay xuống, cầm c8ạc dí vào lồn Nguyện và đẩy tới. Khi cặc Thắng vào lút hết thì Nguyện dâm đãng gào lên:
– Mình đụ hả Thắng? Ờ, đụ đi con, đụ tàn bạo đi!
Thắng nhắm mắt, nắc đều đều và miệng chàng cũng kêu lên:
– Con đang làm cho Nguyện sướng đó. Nguyện đẹp lắm Nguyện ơi.
Cả hai nhắm mắt, sống riêng mỗi người một giấc mơ. Cả hai dùng hình hài của nhau để sống với nhân vật khác trong mộng.
– Ðụ dưới nước như vầy đã lắm mình ơi! Nhớ giữa lâu cho em.
Thắng ôm Nguyện nắc trầm trầm, êm đềm. Mỗi lần nắc Thắng nghe tiếng nước róc rách vang nhẹ lên. Hơi nước vẫn mù cả phòng tắm. Nguyện có cảm tưởng như nàng đang hưởng cảnh tiên bồng. Sau mười năm khô héo, nhịn thèm, bây giờ nàng đang thụ hưởng tối đa những cậu bé mà trước đây Nguyện chưa bao giờ mơ ước. Gần như mỗi ngày một chàng. Họ đến với Nguyện vì nàng mang một nhan sắ1c làm ngã nghiêng cả Trời đất.
Chốc chốc, Thắng mở hé đôi mắt nhìn kỹ gương mặt đẹp thần sầu của Nguyện. Chàng hôn nhẹ như sợ đoá hoa Nguyện sẽ tan vỡ từng mảnh. Nguyện mơ hồ nói:
– Nói cho em nghe cái gì thuộc về kỷ niệm của anh đi.
– Anh sợ sống với kỷ niệm. Nên anh đã vứt bỏ quá khứ, rửa sạch hết để chạy đến đ6ay tìm Nguyện. Ðiều không may, em cũng lại là tên Nguyện. Cái tên quái ác, ám ảnh anh, làm anh tật nguyền, bệnh hoạn. Xin em đừng bắt anh nhớ lại. Kinh khiếp quá. Nói thế, chắc em đã hiểu?
– Anh có tin mỗi chúng ta có đến hai cá tính không? Một ngạ quỷ, và một thần thánh! Nhưng con qủy trong ta luôn sẵn sàng, bất cứ lúc nào, nơi nào, chiến thắng phần thánh thiện của mình. Nếu anh sợ quá khứ, thì em đang sợ cái hiện tai hãi hùng, đang rình rập xô đẩy em rơi xuống hố.
– Có phải về những bức hình Nguyện bận áo tắm do Chính treo khắp phòng trong nội trú?
Nguyện làm thinh. Vì nếu nàng ừ thì rõ ràng là bất công. Cái “hiện tại hãi hùng” này không phải chỉ do có mình Chính tạo nên. Mà cả nàng nữa! Như đêm qua, ôm đụ Vinh mà hồn Nguyện lại theo với? hình ảnh của Chính trong bóng đêm. Và sáng nay, khi chợt nghe Thắng bảo: “Chính là nhân tình của mẹ cháu cũng tên Nguyện.” Nàng bỗng thấy lòng lâng lâng roan lên cái gì đó giống heat hồi nàng mới đến tuổi biết yêu.
Không thấy Nguyện trả lời câu mình hỏi, Thắng nói:
– Nguyện im lặng có nghĩ là cái “hiện tại hãi hùng” đó đã xảy ra rồi?
– Không, hoàn toàn chưa! Cũng may là con ngạ quỷ trong em đã không đủ mạnh để em trượt xuống hố, không phải một, mà là đã nhiều lần, ngay tại nhà này.
– Làm cách nào, em ngoảnh mặt, khước từ được, hay vậy?
– Bởi vì em dâm thật. Nhưng chưa hẳn là con quỷ.
– Thôi mình nói chuyện khác đi. Như chuyện chúng mình đang ái ân trong bồn nước nóng này, và em đang sướng đến đâu.
Ðến đây, tìm Nguyện hôm nay, là Thắng hiểu lầm cả Chính lẫn Nguyện. Chàng tưởng họ cũng cùng lá mè như chàng. Nhưng cách trà lời dõng dạc, chắc nịch của Nguyện làm Thắng chưng hửng và tự thẹn là đã đánh giá sai về mẹ con của Nguyện. Chàng đang đụ êm đềm, bỗng ôm cứng Nguyện mà nắc cuồng bạo, tới tấp. Nắc như để xua đuổi nỗi xấu hổ, nhục nhã đã làm Thắng bệnh hoạn, tật nguyền.
Nằm dưới, nghe lồn mình đã từng cơn, và Nguyện hiểu ngầm vì sao bỗng Thắng không muốn nói chuyện “quá khứ” nữa, rồi bỗng ôm nàng mà nắc dồn dập, hung bạo. Nếu có ly rượu mạnh ở đây, chắc Thắng đã nốc cạn cho hồn mình đừng tỉnh nữa. Tâm trạng này của Thắng giống hệt của Nguyện đêm qua, sau mỗi lần nàng ra chan chứa với Vinh. Vì nàng không phải ra với Vinh, mà với người khác. Thấy Thắng tăng cường độ, Nguyện cũng ấp sát vào người Thắng mà hẩy mông lên, tận hưởng, vì chính nàng cũng đang cố quên, cố xua đuổi cái quyến rũ, thu hút nhớp nhơ đang theo sát nàng, sau long, từng bước, từng phút! Thắng nói:
– Nguyện hãy cố gắng đừng để thảm kịch của phim “The Tabu, American Style” xảy ra cho gia đình Nguyện.
– Ủa, anh có xem qua phim đó rồi hả?
– Không phải, chỉ xem, mà anh đã “đóng” một trong các vai chánh. Mà thôi, đừng nói đến nó nữa, kinh tởm lắm!
Nói xong, Thắng hùng hục ôm đụ Nguyện ngất ngư. Chàng đang chạy trốn chính mình, một thằng tật nguyền, bệnh hoạn. Nước trong bồn tắm toé vung vải ra nền gạch. Nhạc đang vang lên bài “Nghìn trùng xa cách” của Phạm Duy. Hai cánh tay vạm vỡ của Thắng đang luồn xuống bợ cao mông đít Nguyện lên mà nắc, trong khi mắt chàng nhắm khít, giống như người đang mê ma tuý. “Còn gì đâu nữa, mà khóc với cười. Vài lời trăn trối. Gửi đến cho người.” Hai câu đó mở đầu bài nhạc. Nhưng không thê thiết bằng câu “Mời người lên xe, về miền quá khứ. Mời người mang theo trọn vẹn thương yêu.”
Cuốn phim “Quá khứ” chàng đóng làm gì có thương yêu. Nó là sự bốc đồng không kiểm soát nổi của một con loin lòng dâm bạo. Nó là một đam mê đầy súc vật tính, không phải chỉ mình chàng, mà luôn cả những người liên đới.
– Anh Thắng ơi! Làm từ từ chớ em muốn. ra quá!
– Ừ thì Nguyện cứ ra đi. Anh nắc mạnh hơn cho em ra nhé!
Thắng quỳ hẳn lên, hai tay bợ mông Nguyện. Chàng vừa nắc, vừa xay luau, sàng gạo. Tay Nguyện name cứng thành bồn, môi chu lên nhọn hoắt, thở phì phào. Nàng liếc về phía Thắng. Cậu bé 19 tuổi đang sải ngựa, đang ôm mìn nổ chậm, chạy thục mạng vào xe tăng địch, không còn biết cái chết đang chờ mình có ý nghĩa gì không. Nằm dưới, Nguyện cũng làm một hành động mang ý nghĩa tương tự. Cho nên sướng thì có sướng, mà chẳng ai đạt được tuyệt đỉnh khoái lạc. Phần dưới, nửa người của Thắng ngâm trong nước. Phần trên, mồ hôi chàng vẫn ứa ra có hột, bao gương mặt hồng ửng lên và cái ngực nở nang.
Thấy Nguyện chưa ra, Thắng bế thốc cái mông Nguyện lên cao. Chàng rút cặc ra, dùng mồm ngoạm vào âm hộ, táp, nhai, liếm bú, làm đủ cách. Nguyện chỉ bóp chặc hai thành bồn la gào thê thảm:
– Trời ơi! Ðừng cho con tắt thở. Chưa có ai bú lồn con tàn bạo như vầy hết. NÓ đang ăn lồn con chớ đâu phải bú. Sướng dễ sợ quá đi. Anh bú em chậm lại một tý được không hả Thắng. Cho em thưởng thức như anh đang thưởng thức!
Như con trâu điên, Thắng cứ xông tới, cuồng dại làm cả thân hình trác tuyệt của Nguyện giật tung lên từng chặp. Nàng không còn la nữa, ngậm miệng lại mà âm ư những tiếng rên đứt quãng. Mặt nàng nhăn nhó như muốn khóc. Mỗi cú Thắng nắc làm đầu Nguyện trồi lên, rồi tụt xuống. Cả hai du vào cõi mộng, chẳng biết rằng sau tấm màn nilông ở phòng tắm, Tuyết 15 tuổi, con gái Nguyện, đang thọc tay vào chiếc váy đầm móc lồn, nghiến răng, và sướng theo cái sướng của Nguyện với một bồ true lạ hoắc.
Tuyết quên khuấy mình là kẻ xem trộm, nên sướng quá, em cũng rên lớn lên như mẹ đã rên, làm Thắng nhìn lại, thấy Tuyết còn quá nhỏ, mà cũng biết thưởng thức chuyện người lớn. Cứ ôm nắc Nguyện, nhưng Thắng nhìn không rời Tuyết. Cả hai nhình như, hợp đường giây, đã “chớp, nhoá” mấy lần, trong khi Nguyện tận hưởng niềm khoái lạc tuyệt vời Thắng đang cho.
Tuyết còn bạo dạn vén váy đầm lên, tuột quần xì líp xuống, phơi cái lồn với mớ lông thưa và ngắn ra cho Thắng thấy. Một ngón tay em đang nằm trong cửa mình. Vừa lúc đó thì Nguyện ôm chặt Thắng hẩy đít lên cao và ra một cái, sướng tuyệt trần.
Thắng nháy mắt cho Tuyết lùi ra, rồi chàng cúi xuống nói với Nguyện:
– Em nằm nghỉ, anh chạy ra uống miếng nước nhe1?
– Nói xạo, em không cho đi. Phải đụ tiếp!
– Kìa anh nói thật mà. Anh khát nước.
– Chứ không phải anh đang thèm cái lồn bé hơn em?
– Kìa Nguyện, lồn bé? Là lồn của.
– Của Tuyết, con em.
Nguyện chợt đứng dậy, bước ra khỏi bồn, lấy khăn lông vừa lau vừa gằn từng tiếng với Thắng:
– Anh là con quỷ. Thực sự là con quỷ. Hèn chi anh đã đóng vai chính của Tabu, Vietnamese style. Bây giờ thì em biết vì sao anh tìm đến đây. Cái quá khứ nhớp nhơ của anh chưa mờ hẳn, anh đã muốn tạo một hiện tai bẩn thỉu khác. Anh bạ tình trắng trợn quá. Không xứng đáng được hưởng cái đẹp của thân hình em. Nếu tự trọng, anh nên bước ra khỏi đây, lập tức, trước khi em có những lời khiếm nhã.