Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chương X

Tác giả: Hạ Cơ

Nói xong Bình nhìn tôi cười tình tứ rồi quàng tay qua vai tôi kéo sát lại gần anh và hôn nhẹ trên má tôi Người tôi bắt đầu nóng rực lên, tôi không phản ứng gì cả, cứ thế Bình đưa tay vuốt tóc tôi, hôn trên cổ tôi, hôn qua gáy tôi, liếm vành tai tôi và

hai tay bắt đầu hoạt dộng bò vào trong áo tôi mân mê trên ngực tôi, tôi phản ứng lấy lệ nhưng khi Bình hôn trên môi tôi thì hai mắt tôi nhắm nghiền lại cùng chạy theo vôi Bình trong nỗi đam mê tình ái. Tới phút đó thật tình tôi không còn biết gì nữa người tôi nóng rần mặc cho Bình muốn làm gì thì làm chỉ biết ngồi rên. Bình tiếp tục lấn chiếm tấn công lung tung, tay Bình xoa nắn trung tâm yếu điểm của tôi, móc, rà, xoa bóp thạt nghệ thuật làm người tôi tê cứng lại… Tiếp tục như vậy thêm một hồi nữa chặc Bình chịu hết nổi anh ghé tai tôi nói nhỏ:

– Anh chịu hết nổi rồi, bây gìờ mình về nhà anh đi.

Nghe vậy tôi hơi hoảng nên lên tiếng:

– Nhà anh có người này người kia em sợ lắm thôi mình ngồi đây xem tiếp đi anh.

Bình ghé tai tôi nói:

– Em đừng lo, nhà anh ở trong khu sĩ quan độc thân, chỉ có một mình anh thôi chứ đâu có ai ở chung mà lo.

Nói dứt câu Bình đứng dậy kéo tôi theo đi thẳng ra khỏi rạp. Xe Bình chở thẳng tôi về nhà anh trong khu cư xá sĩ quan độc thân sau bộ chỉ huy sư đoàn. Vừa bước vào nhà là Bình gài ngay cứa lại và ẵm thẳng tôi lên giường rồi ngấu nghiến mở nút náo, cởi giây nịt ngực và tựt quần tôi ra ngay. Bình nhào lên người tôi xáp trận liền không mơn trôn vuốt ve gì ráo trọi, anh như con hổ đói xấn tới và đâm vào rồi nhịp thật mạnh, nhịp liên tục không ngưng nghỉ, tốc độ không thay đổi gần cả nửa tiếng. Sức của Bình thật mạnh anh làm tôi điên đảo tan loãng, tôi đã xuất tinh một hai lần, nước nôi chèm nhẹp mà Bình vẫn tiếp tục thật dũng mãnh làm người tôi muốn tan ra nước luôn. Tôi khi người tôi muốn lả đi thì Bình mởi tăng nhịp độ để dứt điểm, miệng rít lên và xuất tinh nóng hổi chan hòa trong người tôi, tôi mờ cả mắt trong nỗi thống khoái tận cùng. Bình xuống ngựa ôm sát tôi vào lòng, tay anh vòng ra sau miết trên sương sng của tôi kéo từ dtlôi lên trên nhiều lần. Bình cúi sát xuống mặt tôi âu yếm:

– Em thật tuyệt vòi, anh đâu có ngờ được em cho như vầy đâu, tháng này đúng là anh trúng sổ, anh xin cám ơn em…

Tiếp tục nói chuyện nựng nịu thêm một hồi nưa con cặc của Bình lại cứng ngắc và anh lại tiếp tục leo lên mở máy chạy đua nữa, lần này anh ngồi dựa ngửa ra ẵm tôi bỏ lên lòng anh và cứ thế anh cứng ngồi dưới cà hảy lên thật mạnh mẽ, anh làm liên tục đều đặn như cái máy, con cặc anh cứng ngắc đâm lút vào tận trong sâu, chạm vào trong cùng nỗi sung sướng tê mê của tôi… tôi trôi theo cơn bão tình của Bình chẳng còn biết gì tới chung quanh nưa…tàn trận tôi ôm Bình ngủ vùi tới khi Bình lay tôi thức dậy tôi mới hết hồn lật đật lo mặc quần áo hối Bình chở về nhà Mừng.

Phải công nhận sau Thiện, thầy Khoa, Long… Bình là ngưởi gây cho tôi nhiều ấn tượng lạ lùng nhất trong lối tấn công và trong phương thế làm tình… anh ta đã không dùng thủ thuật gì hết mà chỉ dùng toàn súc lực dũng mãnh của mình dể trấn áp tôi sau cuộc mưa gió với anh tôi có cảm tưởng như mình bầm dập tan loãng trong sự thống khoái tận cùng khó diễn tả. Tôi nghĩ trong bụng nếu mà sau này xa Bình khi gặp lại anh mà có cơ hội là tôi sẽ không bỏ lỡ dịp để dược cùng anh vào trận gió mưa.

Tôi lẩn thẩn suy nghĩ, trong tình yêu phần tình dục quả là quan trọng vô cùng. Mục này mà yểu là coi như mất đi 70 phần trăm. Trước khi thả tôi ờ ngõ nhà Mừng, Bình đã hôn tôi say đắm, Bình nói:

– Mến về nghe, ngày mai anh sẽ cho lính đem ô mai lại cho em… chừng nào được thì Mến cho anh gặp ntĩa nghe.

Tôi đưa tay vẫy chào Bình rồi mờ cửa rào bước vào nhà Mừng. Mtlng từ trong nhà chạy ra đón tôi nói:

– Bồ đi gì lâu quá vậy? làm tui lo quá chừng, lơ mà chú thím Tư qua đây kiếm thì tui biết ăn nói làm sao đây… thôi nghe, lần sau không dám lãnh vụ này ntĩa đâu đó!

Tôi tìm lời chống chế qua loa rồi theo Mừng về nhà.

Vừa bưôc vào nhà là đã thấy chú Tư cùng soạn giả Vạn Lý, Lý Bình Vân và một bà sồn sồn phấn son lòe loẹt ngồi ờ phòng khách trò chuyện vui vẻ.

Thấy tôi chú Tư nói như reo lên:

– Ca sĩ của nhà tui về tởi rồi kìa…

Tôi quýnh quá không biết nói gì hết chỉ biết cúi đầu chào mọi người. Nhìn ngay tôi chú Tư hỏi:

– Con đi đâu lâu quá vậy, làm thầy Vạn Lý bà bầu Ngọc vôi anh Lý Bình Vân đây chờ cả buổl, thôi con vô nla mặt cho khỏe rồi ra đây chú đờn con ca sáu câu cho mọi người cùng nghe.

Tôi dạ dạ rồi chạy lẹ vào trong nhà. Vừa bước vào phòng là đã nghe tiếng thím Tư léo nhéo ờ ngoài:

– Mến à mở cứa cho thím vô thím nói cái này cho nghe…

Đang lỡ thay quần áo tôi nói với ra:

– Thím chờ con chút con đang thay đồ…

Vừa mở cứa là thím Tư nhào vào ngay, nói không kịp thờ:

– Con đi đâu lâu quá vậy, ổng dẫn đám cải lương về không thấy con ổng la um sùm, ổng nói thím qua nhà con Mừng kêu con về liền nhưng thím sợ con đi chơi đâu vôi nó nên không chịu đi, ổng muốn giận thím luôn đó?

Nắm tay thím Tư tôi tìm lời trấn an:

– Cám ơn thím Tư, con ở nhà con Mừng chứ có đi chơi đâu đâu, con với nó ham làm toán quên luôn giờ giấc nên về hơi trễ.

Thím Tư còn dang định nói thêm thì tiếng chú Tư từ ngoài vọng vào:

Má nó đâu rồi, coi con Mến nó rồi chưa biểu nó ra đây lẹ lên coi.

Thím Tư lật dật lên tiếng rồi hối tôi ra lẹ lẹ.

Ra tới phòng khách là chú Tư liền giới thiệu bà khách mới với tôi ngay:

– Hôm nay soạn giả Vạn Lý đưa bà bầu Ngọc của đoàn Tân Thủ Đô tới đây thăm nhà mình sau đó là để nghe con hát, vậy con kiếm bài gì hát cho bà bầu và mọi người cùng nghe đi.

Tôi rùn vai tỏ vẻ lo sợ, định lên tiếng thì soạn giả Vạn Lý đã chận lại:

– Anh Tư đừng làm cháu nó khôp, anh để tui…

Quay qua tôi ông nói dịu dàng:

– Cháu cứ tự nhiên hát như hôm trước cháu hát cho chú và anh Lý Bình Vân nghe kỳ rồi, không có gì mà ngại hết.

Chú Tư lại lên tiếng:

– Con còn nhô sáu câu đoạn Lan than thò khi Điệp kiếm Lan tnlôc sân chùa trong tuồng Lan và Điệp không, nhở thì ca đi chú đờn.

Tôi bắt đầu lấy lại bình tĩnh nên lên tiếng:

– Con sợ không thuộc hết sáu câu, thôi chú noon con ca bài ngắn “Tiễn chồng ra trận” được không?

Soạn giả Vạn Lý và Lý Bình Vân cùng lên tiếng tỏ dấu ưng thuận.

Trong khi chú Tư dạo đàn tôi lấy thế ngồi ngay ngắn để sửa soạn ca thì bà bầu Ngọc nhìn tôi rồi quay qua soạn giả Vạn Lý nói:

– Chưa biết ca ra sao, còn sắc vóc thì tui chấm rồi đó nếu được thì mình bắt luôn để thay thế cho mấy đào già trong đoàn mình cho rồi chứ còn đợi gì nữa…

Nghe câu nhận xét có vẻ rẻ rúng pha lẫn chút khi thường nghệ sĩ của bà bầu Ngọc tôi cảm thấy bực mình, mất hứng chẳng muổn ca chút nào hết. Thấy tôi lựng khựng mặt không vui, Lý Bình Vân hiểu ý anh khuyến khích tôi bằng dôi mắt đầy thông cảm. Trong khi đó chú Tư tôi chẳng để ý gì cả, ông cứ cắm đầu đờn rồi nhìn về phía tôi ra hiệu biểu vô. Tôi miễn cưỡng ca hết bài rồi xin lỗi mọi người vào nhà trong với lý do tôi đau đầu vì mới đi về nên ca không nổi. Chú Tư có vẻ bực mình, ông nhìn tôi với ánh mảt không vui. Thấy không khí có vẻ thiếu hào hứng ông Vạn Lý bèn đứng dậy từ giã ra về. Ông nói:

– Thôi hôm nay nếu cháu Mến mệt thì đi nghỉ đi, để hôm khác có dịp thì sẽ ca nhiều hơn.

Nói xong ông đứng dậy cáo từ ra về.

Khi khách đi hết rồi chú Tư gọi tôi ra dũa:

– Bữa nay sao con lạ kỳ vậy Mến, con có biết con làm vậy là bà bàu và soạn giả Vạn Lý sẽ buồn không ?

giây lát nhưng trấn tĩnh lại ngay vòng tay ôm Thiện và khẽ hỏi:

Anh về hồi nào sao không cho em biết?

Thiện lơi vòng tay nhìn tôi ngây dại nói:

– Anh về hồi chiều nhưng phải đợi tối mới tới, sợ đến sóm chú thím Tư để ý làm sao mà vào thăm em giờ này được.

Tôi nhìn kỹ thấy Thiện khác xưa nhiều lắm, bây giờ nhìn anh rắn rỏi da xạm đen phong trần, tóc húi cua nhìn thật mạnh mẽ, khác hẳn những ngày còn học trò. Thiện thấy tôi nhìn anh hơi kỹ thì lên tiếng:

– Anh giờ khác xưa nhiều phải không em? bề ngoài thì vậy đó nhưng trái tim anh thì vẫn như xưa chẳng có gì thay đổi cả….

Nhìn tôi một hồi anh lại tiếp:

– Bây giờ nhìn em đẹp hơn xưa nhiều, em có gì thay dổi trong tình cảm không?

Tôi không trả lời, ngước nhìn Thiện cười và hôn nhẹ trên môi anh. Thiện say đắm hôn trở lại và nói:

– Từ ngày anh xa em cho tới hôm nay tính ra là đúng ba trăm hai mươi ba ngày… em có đếm ngày tháng xa nhau như anh không?

Tôi cười đưa tay lên môi Thiện nói:

– Cái miệng này nói ngọt lắm… anh có chắc là ba trăm hai mươi ba ngày đó anh không có tán tỉnh cô nào hết không? Em nghi lắm, em nghe người ta nói gái miền Trung, nhất là gái Huế đẹp và lãng mạn lắm…anh ở ngoài đó cả năm làm gì không dính…

Thiện ôm chặt tôi hơn cúi xuống hôn nhẹ trên mắt tôi nói:

– Em là bà chúa nghi nghờ, anh xin chịu thua…

Tới đây tay Thiện bắt đầu mò mày trên lưng tôi rồi chuyển tôi trtlôc ngực và từ từ lần xuống dưới… theo với hơi nóng của bàn tay Thiện người tôi cũng nóng rực lên và chúng tôi đã như nhưng con ngựa quen đường lại nhập trận thật tưng bừng hoa lá, Thiện mê mải hôn liếm mò mày thật chi tiết cùng khắp thân thể tôi, anh đã đưa tôi tôi những vùng trời cao nhất trong cơn dục tình và chúng tôi đa ngủ rồi thức rồi nhập trận liên tục cả ba bốn lần cho tôi khi trời hừng sáng Thiện môi ra đi… Ba ngày Thiện về thăm nhà là ba ngày làm rung chuyển căn phòng nhỏ bé của tôi khiến nhiều lần thím Tư đã nghi ngờ gõ cửa đòi vào phòng xem Ngày chia tay Thiện có hỏi ý tôi về chuyện hôn nhân nhưng tôi từ chối với lý do còn lo học hành và còn quá trẻ….Thiện buồn bã ra đi, anh tỏ ra bi quan tnlớc tình hình chiến sự xôi bỏng của chiến trường miền Trung thời đó.

Kể từ sau ngày đó coi như tôi mất hẳn liên lạc với Thiện, chẳng biết anh sổng chết thế nào nữa. 

Bình luận