Tiếng nước vẫn róc rách chảy, anh nhẹ nhàng giấu chiếc hộp gỗ đi. Mặc dù trong đầu còn nhiều thắc mắc nhưng điều quan trọng nhất là Triển Nhan vẫn đang ở bên anh, cô ấy không phải là ai khác mà chính là Triển Nhan của anh.
Mười phút sau, Triển Nhan bước ra từ nhà tắm, cô khoác trên người chiếc khăn tắm màu hoàng yến. Trông cô đã tươi tỉnh lên rất nhiều. Khi anh vừa ôm cô thì chuông điện thoại lại réo lên.
Phương Trình gọi điện cho anh. Phương Trình rất phấn khởi thông báo:
– Anh à, đã tìm thấy cháu bé rồi.
Nghe tới đây, Thẩm Lực có cảm giác cả thế giới đã biến thành thiên đường. Chưa đầy mười phút trước anh có cảm tưởng như đang ở địa ngục vậy mà giờ đây Triển Nhan đã trở về, cháu bé thì đã được tìm thấy.
– Tìm thấy cháu bé ở đâu vậy?
Thẩm Lực vội vàng hỏi Phương Trình.
Câu trả lời của Phương Trình vượt quá sức tưởng tượng của Thẩm Lực. Phương Trình ngừng một lát rồi đáp lại:
– Cháu ở chỗ bố anh ạ.
Bố ư? Thẩm Lực sững người. Anh cứ tưởng mình nghe nhầm, miệng há ra không nói được gì, anh thẫn thờ nghe Phương Trình kể tiếp:
– Em cũng không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa nãy bố gọi điện tới nói cháu bé đang ở chỗ bố, rồi bảo bọn em mau tới đón cháu. Em báo ngay cho anh để anh yên tâm, không cần phải tìm nữa. Bọn em đang chuẩn bị đi đón cháu đây. Thế anh có về ngay không? Nếu về ngay thì cùng bọn em đi đón cháu luôn nhé!
Cúp máy xong, Thẩm Lực lấy hết sức lắc đầu thật mạnh, anh nhận ra tư duy của mình cũng không đến nỗi quá hỗn loạn. Anh nhìn Triển Nhan nói:
– Nhan Nhan à, em đi cùng anh tới chỗ bố anh được không?
Sau đó anh kể ngắn gọn cho cô nghe về sự tích của cháu bé. Triển Nhan lặng lẽ gật đầu, thay quần ao xong xuôi họ đội mưa đi.
Mưa càng lúc càng to. Bắt được taxi, họ đi đến nhà ông Thẩm Thiên Dương.
Cửa vừa mở họ đã nhìn thấy Phương Trình, Thẩm Thiếp và bà Châu Thanh Á đang ở đó. Anh nhìn thấy Thẩm Thiếp đang ôm bọc tã được quấn chặt, miệng không ngừng nựng con: Con gái yêu của mẹ: Mặt cô vẫn bị che bởi chiếc khẩu trang. Thẩm Lực gật đầu chào bố vừa mở cửa cho anh, anh kéo Triển Nhan tiến về phía Thẩm Thiếp. Khi nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của cháu bé anh mới thở phào nhẹ nhõm.
– Tại sao cháu bé lại ở chỗ bố anh chứ?
Ông Thẩm Thiên Dương giải thích.
Khi trời còn chưa sáng rõ, ông nghe thấy tiếng chuông cửa, ông vội vàng xuống giường mở cửa. Ông thắc mắc tự hỏi không hiểu mưa gió bão bùng thế này lại có ai tới gõ cửa chứ? Mở cửa ra lại không thấy ai cả, chỉ thấy một bọc tã, bên trong là một đứa trẻ đang ngủ rất ngon lành.
Ông nghi hoặc ôm lấy đứa trẻ. Không hiểu nó là con cái nhà ai? Ông ôm nó vào nhà, quan sát đứa bé một hồi ông giật mình phát hiện cổ nó đang đeo một bức tượng phạt nhỏ bằng vàng.
Trời ạ! Đứa bé này chính là cháu ngoại của ông. Đây chính là bức tượng phật ông tặng nó khi mới sinh mà.
Đầu óc ông rối bời. Ông đặt cháu bé lên giường rồi nhanh chóng gọi điện tới nhà Thẩm Thiếp. Phương Trình nghe máy rồi ngay lập tức thông báo cho ông biết chuyện cháu bé mất tích. Ông vội vàng khuyên không nên lo lắng bởi cháu bé vẫn khoẻ mạnh và đang ở bên nhà ông. Ông bảo các con mau tới nhà ông rồi ông sẽ kể tường tận cho nghe.
Mọi người nghe thấy ông nói như vậy thì nửa tin nửa ngờ. Chuyện này quả thật vượt quá sức tưởng tượng của họ. Đứa bé tại sao lại di chuyển tới nhà ông chứ?
Ông Thẩm Thiên Dương nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, chẳng biết làm gì hơn ông khẽ thở dài, nét mặt nặng nề. Tới lúc này, Thẩm Lực mới phát hiện ra ông già hơn trước rất nhiều, dáng vẻ ốm yếu.
Thẩm Thiếp lúc này vẫn ôm chặt con trong lòng, cô cúi đầu thì thầm nói chuyện với con gái. Dường như cô không quan tâm tới mọi người xung quanh, cô đang đắm chìm trong thế giới của hai mẹ con. Phương Trình vẫn ngồi bên Thẩm Thiếp, anh ôm chặt bờ vai gầy của vợ.
Bà Châu Thanh Á ngồi ở một góc sofa đằng xa, trầm ngâm không nói gì, Thẩm Lực kéo tay Triển Nhan tiến về phía mẹ an ủi:
– Mẹ à, cháu không có chuyện gì là may mắn lắm rồi.
Bà Châu Thanh Á ngẩng đầu lên rồi cố gượng cười với con trai, nhưng ánh mắt bà lại hướng về phía ông Thẩm Thiên Dương. Ánh mắt đó vừa phức tạp, lại sắc nhọn khiến ông Thẩm Thiên Dương muốn lẩn tránh mà không lẩn tránh nổi. Ông Thẩm Thiên Dương không gắng gượng được lâu, ông đưa mắt nhìn về hướng khác, về hướng Triển Nhan.
Ông lại nhìn Triển Nhan, cô cắn chặt môi, cúi đầu, không nói gì. Cảnh tượng trước mặt khiến Thẩm Lực không lí giải nổi. Đây là lần đầu tiên ông Thẩm Thiên Dương gặp Triển Nhan thì phải, ban nãy do quá vội nên anh vẫn chưa kịp giới thiệu với ông.
Đúng lúc này, một sự việc bất ngờ xảy ra. Thẩm Thiếp vừa đang ngồi bế con tự dưng đứng phắt dậy lao về phía Triển Nhan. Đứa bé đang được bế sợ hãi oà lên khóc.
Thẩm Thiếp một tay bế con, còn tay kia túm lấy Triển Nhan rồi gào lên bằng thứ giọng rất đáng sợ:
– Sao mày giám đưa con tao đi? Tại sao?
Nói xong cô xô Phương Trình đang đứng ngăn ở giữa:
– Chúng mày hùa lại đúng không? Chúng mày hùa với nhau, chúng mày tưởng tao không biết à? Chúng mày dự định cướp con của tao sau đó bỏ rơi tao đúng không?
Phút chốc bầu không khí trở nên nặng nề. Thẩm Thiếp giơ tay giựt chiếc khẩu trang trên mặt, lộ ra khuôn mặt đáng sợ, cô lại chỉ vào Triển Nhan:
– Chính mày đã làm cho tao ra nông nỗi này đúng không? Tao sẽ không bao giờ bỏ qua cho mày!
Nói rồi cô giơ tay cào mặt Triển Nha. Mọi người vẫn chưa kịp có phản ứng gì thì chỉ nghe thấy Triển Nhan hét lên thảm thiết, khuôn mặt đẹp như hoa của cô trong giây lát đã bị lột xuống.
Thẩm Lực sẽ mãi mãi không thể quên được cảnh tượng khiến anh kinh hãi tột độ này. Khuôn mặt của Triển Nhan bị Thẩm Thiếp lột xuống, lộ ra một bộ mặt vô cùng đáng sợ.
Phần trên và phần dưới khuôn mặt hoàn toàn đối nghịch nhau. Phía trên của khuôn mặt với vầng trán đầy đặn sáng sủa, cặp nông mày đẹp xanh như núi, đôi mắt trong sáng thuần khiết. Nhưng phần dưới của khuôn mặt nếu có thể gọi là khuôn mặt thì lại không có mũi, chỉ thấy một đống thịt không rõ ràng và hai lỗ mũi một bên to một bên nhỏ. Cái miệng của cô không có môi trên, chỉ có môi dưới nhưng môi dưới lại rất dày, khi nhìn vào có cảm giác giống như một đống thịt chẳng đâu vào đâu.
Phần da phía dưới khuôn mặt đen sì thô ráp, khác hẳn lớp da trắng hồng, mỏng mịn phía trên. Trông giống như lớp vỏ cây bị thiêu cháy rụi vậy.
Thẩm Thiếp không thể ngờ được hành động của mình lại gây hậu quả nghiêm trọng đến thế! Cô thét lên một tiếng rồi run rẩy vứt lớp da mặt kia đi, sau đó chỉ vào Triển Nhan gào lên:
– Ma! Ma!
Lúc này mọi người đều quá đỗi sợ hãi nên không có cách nào điều khiển được bản thân nữa, họ biến thành những tượng đá. Triển Nhan với khuôn mặt bị bóc rách cũng sững người lại, sau đó cô tiến lên nhặt miếng da mặt bị Thẩm Thiếp vứt đi rồi quay người chạy chốn.