Nếu đường xưa giăng đầy mưa
“Có một người để thương và nhớ, có một người để khóc và đau. Có một người duy nhất để mãi mãi chẳng thuộc về nhau nhưng cũng chẳng thể nào buông tay được”.
Chúng ta vì thương mà ngoái đầu nhìn lại, để rồi cuối con đường vẫn phải chọn rẽ ngang. Phượng cháy góc trời. Cánh cổng trường năm ấy đã khép lại những trang nhật ký vương đầy thao thức, sẽ quên nhanh cái tên viết không biết bao nhiêu lần rồi trong thinh không. Khoảng khắc ta bước chân lên bục nhận giải bài thơ học trò hay nhất, trong hàng trăm ngỗ nghịch dưới sân trường lại chỉ thấy một gương mặt vuông không cười. Tĩnh lặng ngưng đọng trên sự vô ý của người lại lấy đi của Ta bao trăn trở triền miên ngày qua tháng. Thế rồi ngã đường bao la muôn lối ngoài kia lại dẫn lối để hai chiếc dày khác số cố khập khiễng ghép vào nhau một đoạn đường trong hoài vọng riêng mang cuối cùng cũng lặng im ngược nắng. Người quay bước trong yên lặng. Năm tháng nào đi qua.
Ta thảng thốt cố nắn vết chân chim trên đuôi mắt mình, cố xóa đi như thể chưa từng có dấu vết. Ta càng cố quên người càng chòng chành bước đi trong hoang hoải. Chưa một lần người thấy ta trong đáy mắt người. Sao ta không thể quên người. Mỗi kỷ niệm ngày cũ tựa như chiếc phao bơi giữa sóng biển dập dềnh mênh mông, mỗi khi bão giông đến đều phủ thêm một lớp trơn mềm để tay người mải miết bơi giữa chập chờn quên nhớ. Thời gian càng dày. Nỗi nhớ càng đầy. Hóa ra sau bao nhiêu năm tháng cố bước qua yếu lòng ta lại chẳng thể quên được bóng lưng chàng trai thanh xuân tuổi 17. Tràm vàng rơi li ti trên lối đi, chân người vô tình bước, có bao giờ người cúi xuống nhặt một cánh tràm nát dưới gót giày, có bao giờ người biết rằng sau lưng người vẫn có kẻ âm thầm nhìn theo.
Nhớ một người luôn vô hình trong cuộc sống của nhau là cảm giác chông chênh lưng chừng trong tận cùng hơi thở. Không một lần người hiện hữu trong ta, không một lời đối thoại, một hứa hẹn, một sẻ chia. Trái tim vẫn hồi hộp, chân vẫn dừng bước mỗi khi nghe một cái tên thuộc riêng về miền nhớ. Đi xe trên đường, vẫn ước được một lần ngồi xau xe máy của người, cùng người ngắm phố, hít hà hương phố, mênh mang cái lạnh gió đông hanh hao tạt vào vai áo. Ngồi sau bóng lưng thanh xuân ấy, một lần, không quá gần cũng đừng quá xa, khẽ đắm chìm trong một hạnh phúc rất ngọt, chân phương và trong trẻo. Xe cứ chạy trên mọi ngõ phố, bánh xe quay êm êm, gió ru êm êm, lá rơi êm êm đậu lên vai áo. Sẽ thử một lần nhắm mắt giữa bộn bề cộ xe xuôi ngược. Sẽ thử một lần cho mình: An yên!
Mùa đông năm nay gió lạnh rất ngọt, nắng vàng hiền ấm. Thời gian khẽ khàng nhón gót đến tháng 12, xuân dường như sắp về gõ cửa. Khoảng thời gian này suốt mười lăm năm qua ta chưa từng ngừng ước. Ước một ngày đông rất muộn, ta về lại ngõ nhỏ có hàng tràm vàng sau lưng bệnh viện, đứng một mình trong chập choạng hoàng hôn đề nhìn bóng lưng người đang mải miết đi bộ trước mắt ta. Chàng trai nhỏ đóng sơ vin quần xanh áo trắng, đeo chiếc cặp chéo hông, chân bước vội trên một con đường vàng thảm hoa tràm rụng. Ta sẽ đứng mãi ở đó, nhìn mãi bóng hình đó, cố hết sức khắc tạc dáng đi ấy, phía sau bóng lưng ấy. Sợ rằng thời gian sẽ nuốt chửng nó trong muôn ngàn quên nhớ giữa guồng quay cuộc sống tấp nập này. Sợ rằng đến cuối đường, ta chỉ mãi loay hoay trong bộn bề nỗi nhớ in đậm mãi tên một người.
Thỉnh thoảng, xem những bộ phim ngôn tình ta lại khẽ cười. Có tình yêu nào gọi tên cho tình đơn phương. Có nỗi nhớ nào phai bớt những dấu yêu thầm lặng trong ta, chỉ một cái tên với vài ba chữ cái lại trải dài suốt bao nhiêu năm ròng, ta lại chẳng thể bước qua hết trong chặng đường sâu lắng và da diết mãi. Mười lăm năm kể từ khi bóng lưng ấy biến mất cuối đường. mười tám năm kể từ khi ta thấy người – cậu bạn cùng khối lớp 9 – cho đến khi chung trường chung lớp cấp 3, khi ta mải miết nhìn về một phía không bao giờ có mình nơi đó. Nỗi nhớ càng dài, càng dày, càng đầy, càng đầy…
Thỉnh thoảng, ta lại vô thức lái xe về đứng nơi cổng trường cấp 3 ngày xưa, cố nhìn trong tán lá có nét người cười. Cố tìm trong ảo ảnh màu áo trắng ngày xưa người mặc. Cố tìm trên lối đi, sân thể dục, phòng học cũ, ghế đá, hành lang, góc vườn trường dáng hình của người. Cố tìm lại dãy bàn học cũ, chỗ ngồi cũ, cố tìm lại bóng người vẫn ngồi học, vẫn ngồi đọc sách viết bài. Rồi những khi người lên bảng kiểm tra bài cũ, ta đều yên lặng ngó ra ngoài sân trường dù trong thâm tâm thật sự xót xa đến bổi hổi bồi hồi, nhìn cả lớp ai cũng phồng mang múa miệng cố gắng trình diễn khẩu ngữ để nhắc bài, giọng nói của người ấm và man mác giọng miền nam. Giọng nói ấy vẩn vơ mãi trong ta, để hôm nay làm việc trên miền đất quê hương người, thỉnh thoảng nghe giọng na ná ngày ấy, tim lại đập lỗi mất một nhịp. Ta nhớ người của ngày ấy đã thương một cô bạn xinh xắn cùng lớp như thế nào, ta nhớ ta của ngày ấy mãi âm thầm nhìn về bóng lưng người ra sao. Thật tiếc sân ga 17 tuổi không đứng lại mãi. Và toa tàu 17 tuổi là một toa tàu không thể quay về.
Thỉnh thoảng, chạy xe trên đường, nhìn con đường hút mắt chạy về chốn quê người. Ta lại khóc. Giá một lần, người quay nhìn thấy ta. Giá một lần…
Tác giả: Trần Hiền