Ta trở về thành phố một mình ta
Em ở lại hắt hiu chiều côi lạnh
Trên đầu ta cả trời trăng rải sáng
Bốn mùa hoa nở thắm nhân gian
Đêm sao khuya ta hằng gọi tên em !
Đã hẹn cùng nhau, sao nỡ bỏ ?
Nào thân em sung sướng gì, cho bõ
Tháng ngày qua cũng chỉ đám bèo hoang
Một phận đời như cỏ dại vô danh
Dòng lệ ướt vẫn ngập tràn số kiếp
Ta đứng lặng giữa mùa đông giá buốt
Muốn đón em… chỉ có gió xào qua…
Mai cuộc đời theo năm tháng phôi pha
Bao mơ ước trong em thành bèo bọt
Anh nghe sóng trên Hồ Tây xa xót
Nhìn về nơi ấy thấy mây trôi …
PHẠM NGỌC THÁI