Em vẫn thế, mỉm cười đâu có khóc
Mùa đến đi lá úa bởi vô thường
Chẳng dại dột giam mình trong cô độc
Gió lưng đồi vẫn hát cả trời thương.
Em vẫn thế , chẳng đau lòng hối tiếc
Người quay lưng bỏ rơi phút ấm nồng
Sao phải khóc để nhạt nhoà mắt biếc
Nắng hanh vàng phơi nỗi buồn là xong.
Em vẫn thế , bận bịu nên chẳng nhớ
Bởi sớm khuya công việc quá nhiều rồi
Tuy đôi lúc giật mình cũng tự hỏi
Em xa người đã mấy độ lá rơi ?
Em vẫn thế, mỉm cười đâu có khóc
Mong mùa qua xóa sạch bóng hình người
Chờ năm tháng dần làm phai màu tóc
Ánh mắt người rồi cũng lãng quên thôi.
Em vẫn thế, bình yên trong ngày mới
Và mỉm cười nuốt ngược lệ vào tim
Qua cay đắng em không còn nông nổi
Biết khóc – cười cho người đáng mà thôi!
Đồng Ánh Liễu
#ĐAL