Giận em rồi nên chẳng chịu nhắn tin
Cứ như kẻ… lạ xa nghìn năm trước
Im lặng thế làm sao em biết được
Lại nghĩ rằng, không lẽ ngược lối đi.
Ngày không anh con phố bỗng lạ kì
Chẳng rộn rã như mọi khi đâu nhé
Hàng cây cũng đâu còn vươn sức trẻ
Đứng lặng buồn mặc kệ gió trêu ngươi.
Ngày không anh tìm đâu thấy nụ cười
Chỉ nỗi nhớ là… mười mươi hiển hiện
Còn hạnh phúc như trên đà tan biến
Giọt lệ sầu cũng nhân tiện trào tuôn.
Ngày không anh nào suôn sẻ mọi nguồn
Từ công việc cũng luôn luôn đổ vỡ
Tim đau nhói như cố từng hơi thở
Giữa đêm dài nhung nhớ gọi tên anh
Rồi chiều nay … anh trở lại dỗ dành
Bao hờn tủi, nhớ thương cùng ấm ức
Em bật khóc nép vào trong lồng ngực
Anh thì thầm… yêu em lắm ĐỒ HÂM.
#NguyễnHoàiThư