Đừng nhớ nữa, ừ thôi, đừng nhớ nữa !
Nhớ làm chi một kẻ chẳng nhớ mình
Hơi sương lạnh đã len vào ô cửa
Hàng cây già, ủ rũ đứng lặng thinh.
Thôi đừng tiếc, ừ thôi, mình đừng tiếc !
Đừng cố công nhen lên đống tro tàn
Những chiếc lá đã phai màu xanh biếc
Lũ chim buồn thôi cất tiếng hót vang.
Thôi đừng đợi, ừ thôi, mình không đợi !
Dấu yêu xưa đâu còn nẻo quay về
Người năm cũ đã cách xa vời vợi
Giọt lệ sầu loang ướt giấc ngủ mê.
Đừng cay đắng, đừng đêm ngày cay đắng !
Con tim đau ngần ấy đã đủ rồi
Bởi lòng người thường thay đen , đổi trắng
Nên cuộc tình đi đến bước này thôi!
Nguyễn Lam Yên