Góc khuất
Hững hờ  ánh nắng đi qua
Đốt cành thiêu lá người ta vô tình
Nhớ ai chẳng phải nhớ mình
Nhoẻn cười đau lắm vẫn gìn thủy chung

Đời đâu lụa gấm màn nhung
Bạc tình nhân quả đi cùng tháng năm
Nhói đau
Rách dạ
Lệ thầm
Thản nhiên trời đất nẩy mầm sông thương
Biết rằng cõi tạm vô thường

Hoàng hôn xuống núi chán chường trái  tim.

Hoa chờ
Anh cười
Đẹp lắm
Đêm mơ
Giật mình tĩnh mộng dại khờ đến  thăm
Duyên thơ
Bện thắt ngàn  năm
Dẫu rằng đứt bến
Khấn thầm
Người yên
Ra sông tan tác con thuyền
Quay về chốn cũ em niền dây yêu
Trăng sầu
Tủi phận
Cô liêu
Vẫn dang tay rộng duyên chiều đón ai.
Hoa Tím