Tháng Mười về gieo rắc giọt heo may
Trời dịu nhẹ bớt những ngày oi bức
Trong tim nhói một nỗi buồn rất thực
Anh đi rồi em thao thức tàn khuya.
Tháng Mười về,mình vẫn mãi xa lìa
Đời không nợ nên đời chia hai nẻo
Tầm xuân nụ cuối hiên nhà khô héo
Mưa giận hờn lạc muôn nẻo chông chênh
Tháng Mười về khơi nhớ lại chuyện tình
Một người đợi,người lặng thinh khuất bóng
Em vẫn thế nuôi cho mình khát vọng
Tình dâng trào như con sóng ngoài khơi
Tháng Mười về em chẳng nói thành lời
Những sầu tủi đã buông lơi nhiều quá
Ước ngày ấy cứ làm người xa lạ
Thì bây giờ đâu băng giá cô liêu.
Tháng Mười về đọng lại giữa ánh chiều
Cái nhè nhẹ sự hắt hiu bỏng cháy
Em sợ hãi muốn cuộn mình trốn chạy
Khỏi tháng Mười đầy rẫy những niềm đau.
Bích Sen