Chiều buông nhẹ ánh dương xuống núi
Hoa tím buồn đang tủi điều chi
Cánh hoa mỏng mảnh nhu mì
Tím loang như ngóng người đi chẳng về.
Qua mấy nẻo sơn khê tìm lại
Thuở học trò bên mái trường xưa
Nhớ thương biết mấy cho vừa
Ngát trời hương tỏa đung đưa cánh mềm.
Tuổi thơ ấy cứ êm trôi mãi
Theo dòng đời nên phải vùi chôn
Nhưng mà tận đáy tâm hồn
Vẫn ghi trong dạ tình son thuở nào
Ánh chiều đổ nghiêng chao vạt nắng
Tuổi học trò nay chẳng còn đâu?
Hoa kia người hái cài đầu
Rồi trêu em giống cô dâu dịu hiền…
Tưởng ký ức nằm yên góc nhỏ
Nay quay về hiện rõ trong tim
Mộng xưa say giấc im lìm
Tuổi thơ hoa mộng chẳng im.. gọi về.
Bích Sen