Nhà báo Nguyễn Đăng Tấn |
Gió từ ngàn năm thổi
Mang nồng nàn hương xưa
Tinh khôi và ngây ngất
Cứ theo nhịp theo mùa
Hương tình xưa gói lại
Hương tình đời đơn côi
Hương qua miền nóng lạnh
Nên thao thức bồi hồi
Hoàng hôn như kỷ niệm
Bàn tay ai ấm nồng
Chiều hương thơm tóc ủ
Cứ tỏa vào mênh mông
Ơi cái mùi hương ấy
Làm xôn xao đất trời
Bên em chiều mơ ước
Thấy nhịp đời sinh sôi
KHÚC RU NGÀY MỚI
Lặng nhìn giấc ngủ đầy vơi
Bồng bềnh cổ tích à ơi ru hời
Nẻo đời ghềnh thác muôn nơi
Giờ bình yên một khoảng trời riêng em
Ngủ đi em giấc thần tiên
Bàn tay nắm trọn ấm mềm bàn tay
Đời còn bão tố mưa bay
Tan sương rồi sẽ đến ngày nắng lên
Ngủ đi em giấc mộng êm
Có chàng hoàng tử về bên bạn hiền
Rằng bao cô Tấm cô Tiên
Gừng cay muối mặn ai quên ai chờ…
Ngủ đi em giấc mộng mơ
Cánh buồm trắng đã bất ngờ hiện ra
Chiều nghiêng nắng trải la đà
Phập phồng lá thở thềm nhà gió reo.