Anh xa em như bầu trời thiếu nắng
Mây lang thang bỏ phố thị lên đồi
Như lá khô lặng lẽ xao xác rơi
Chim biếng hót ngủ vùi bên vách đá.
Anh xa em chiều bơ vơ bóng ngả.
Vết chân mòn con phố nhỏ vắng thưa.
Hoàng hôn buông nhịp võng nhẹ đong đưa.
Lời ru cũng uá vàng từng giấc mộng.
Anh xa em đêm mênh mang gió lộng.
Vần vũ uà về xám xịt một cơn mưa.
Bao câu thơ sao gói hết mong chờ.
Giọt tí tách đong đầy thêm nỗi nhớ.
Vẳng đâu đây điệp khúc buồn nức nở.
Len vào hồn chợt lệ đẫm rèm mi.
Anh xa em chẳng biết nói điều gì.
Ngoài thương nhớ một người đi biền biệt.
Lá lìa cành còn ngập ngừng nuối tiếc.
Thuyền xa bờ còn biết bến đợi mong.
Tình đôi mình ngăn cách bởi dòng sông.
Sao em tưởng như nghìn trùng anh hỡi…!