Chúng tôi nhân được tâm sự (không hẳn đã là thơ) của bạn đọc có nick ‘girl_thichhoahong‘. bài tâm sự khá dài, xin trích đăng để bạn đọc cùng suy ngẫm.
Em biết rằng anh chẳng yêu em
Nhiều như những gì em từng đã nghĩ
Anh đến bên em một khi một tí
Rồi trở về với mái ấm thân thương.
Em chẳng muốn mọi việc phơi bày
Chỉ muốn âm thầm, là riêng là lẽ
Nhưng anh ơi, tại sao lại không được?
Anh hãy nghĩ về em chút được không.
Con nào cũng là con, là máu mủ
Chỉ khác nhau là khác mẹ mà thôi
Ông bà là của chung các bé
Nhưng con em đã được hưởng điều gì?
Con thiếu nội, không có cô có bác
Con thiếu bố, thiếu hơi ấm nụ cười
Con thiếu tình thương, thiếu luôn điều kiện
Con thiếu mái nhà, ở nhờ đó anh ơi.
Vợ và anh, thăng trầm đều bên cạnh
Lên xuống gì thì cũng cả hai
Sướng hay khổ thì cùng ăn cùng hưởng
Cuộc sống thật vẹn toàn đầu hôm sớm mai.
Mẹ con em không nhà không cửa
Nên thật lòng em chẳng biết giữ gì
Em là người bất lực và nhu nhược
Chỉ tội con chúng mình, còn bé quá đi.
Em chỉ cần anh là của riêng em
Không cần xe,không địa vị,không tiền
Tất cả là của chị và hai con anh đó
Ta có bàn tay, ta sẽ sống ấm êm.
Hãy thực hiện những gì anh đã hứa
Hứa lâu rồi nhưng chắc là quên
Anh thông minh và nhớ dai lắm
Ráng nhớ dùm em, có được không?
Rose.