LẠC GA QUÊ MÌNH
Trên đất khách xa hoa gấm lụa
Tuyết trắng trời lạc giữa người ta
Đong tình trong cái buốt da
Hàng cây đứng lặng, buồn tha thiết buồn
Đi cuối đất cội nguồn máu chảy
Đứng cùng trời gọi mãi quê hương
Sóng ngầm vỗ rát triền thương
Dã tràng ngồi hứng mù sương xứ người
Tác giả Đặng Tường Vy |
Ta khắc chạm nụ cười thơ ấu
Mảnh xuân lòng lặng giấu trong tim
Núi sông rửa mặt bên triền
Gánh thêm mùa nữa lạc miền xa xôi
Cành mai nở, mây trời lơi lã
Chút ngạo đùa người đã đi xa
Nắng xuân vàng trải hiên ạt mưa
Xuân này con bước chân thưa về nguồn
Khất lời hẹn ước, lạc ga quê mình.
Đặng Tường Vy
Em chọn..
Bài thơ như nỗi niềm băn khoăn của tác giả về những điều giản dị trong cuộc đời