Chẳng phải vô tình ta lạc mất nhau
Anh đắm đuối còn em hờ hững quá
Ta cô đơn giữa dòng đời muôn ngả
Lạc câu thơ lạc cả giấc mơ chiều.
Chẳng phải vô tình lạc mất hương yêu
Ta si mê với bao điều khờ dại
Say cơn say của bờ môi mê mải
Đắm chìm dần trong hoang hoải tình si.
Chẳng phải vô tình em bước quay đi
Bỏ ta lại với những gì trăn trở
Anh gói gém bài thơ tình dang dở
Sợ đông tàn nức nở gió heo may.
Chẳng phải vô tình rượu uống không say
Ta cố nuốt men cay đầy hờn tủi
Phút bên nhau chiều nao sao ngắn ngủi
Anh quay lưng lầm lũi bước chân về.
Chẳng lẽ vô tình để lạc đam mê
Ta níu giữ …
ê chề …
Trong khờ dại !
– Hồng Giang –