Là phụ nữ rồi ai cũng sẽ
Có một ngày làm vợ của người ta
Dù lấy chồng gần, hay lấy chồng xa
Thì vẫn sẽ gọi mẹ chồng là mẹ.
Vẫn lạ lẫm trong ngôi nhà nhỏ bé
Ngập lòng trong cảm xúc bâng khuâng
Sẽ có những ngày khi trời sáng tinh sương
Thức dậy nấu ăn sợ mẹ chồng phật ý.
Có những khi một mình ngồi thủ thỉ
“Mẹ nào mẹ của riêng anh…”
Để giữ lòng trong cảm xúc mong manh
Hờn tủi với riêng mình sau tất cả.
Là phụ nữ ai chẳng có đôi lần chắp vá
Những nhọc nhằn năm tháng cảnh dâu con
Ngóng đợi một người trong ánh mắt héo hon
Chỉ để nghe một lời thăm hỏi.
Là phụ nữ ai chẳng có đôi lần le lói
Về những ước mơ quá đỗi tầm thường
“Một người chồng chia sẻ yêu thương,
Những đứa trẻ hay ăn chóng lớn”
Sau bao tháng năm thả mình trong bề bộn
Cũng bắt nhịp vào cuộc sống của người ta
Cũng quen dần sau bao nỗi cách xa
Biết được điều gì không nên chạm tới.
Tình yêu có những góc sâu vời vợi
Chấp nhận sẻ chia cả những nhọc nhằn
Chấp nhận yêu người chẳng phải băn khoăn
Để đánh đổi những bình yên chật hẹp.
Ai bảo phụ nữ yếu mềm, chẳng có tinh thần thép
Bởi đàn ông mãi chẳng hiểu được đâu
Bởi đàn ông không phải làm dâu
Về sống trong ngôi nhà kẻ khác.
Chính vì những nghĩ suy mộc mạc
Phụ nữ đưa mình thoát khỏi bi ai
Để mỉm cười chờ đợi một ngày mai.
Bên chồng con, trong ngôi nhà nhỏ bé.
Rồi sẽ có một ngày ai gọi ta là mẹ
Cảm xúc giống mình của những hôm nay
Rồi phụ nữ mỉm cười kể về chuyện cũ mê say
Nắm tay con bảo đừng lo con nhé!
#NghinhNguyễn
Nhasachmienphi.com