Tôi đứng giữa hai lằn ranh sáng tối
Muốn bước qua nhưng e ngại, ngập ngừng
Hoặc là tôi sẽ lặng lẽ quay lưng
Hoặc ở lại đắm chìm trong cay đắng.
Tôi đứng giữa hai màu đen và trắng
Chọn màu nào cũng thấy thật phân vân
Muốn vượt qua sóng gió thử một lần
Lại lo sợ mình trượt chân té ngã.
Tôi đứng giữa kẻ quen và người lạ
Lạ hay quen nào đâu có khác gì
Lạ hay quen rồi cũng sẽ ra đi
Rồi tôi cũng chẳng còn chi để giữ.
Tôi đứng giữa tương lai và quá khứ
Nghe tâm hồn cứ hụt hẫng chênh chao
Những niềm tin đánh mất tự khi nào
Mà phiền muộn mãi cuộn trào trong ngực?
Tôi đứng giữa ước mơ và hiện thực
Thấy quanh mình mọi thứ thật mông lung.
Nguyễn Lam Yên