Dịch giả: Trần Hoài Bắc
Đánh máy: Mssthuan
– Thật quái quỷ. Nàng ngồi dậy, mái tóc màu nâu mướt xõa xuống vai. Nàng có khuôn mặt thật đẹp với nước da nâu mịn màng, chiếc miệng xinh xắn và cặp mắt xanh. Nàng đã tỉnh hẳn.
– Chào Kate. Nàng mỉm cười khi nghe giọng nói quen thuộc của Felicia, một người bạn gái rất thân của nàng. Ngoại trừ Felicia ra, không ai biết nơi ở của nàng.
– Em đang làm gì vào giờ này thế?
– Ồ! Chị không có gì làm hơn là kiểm soát em hả, Licia?
– Dĩ nhiên không.
Có gì mới không? Felicia có mái tóc vàng óng cắt rất khéo, xõa ngang vai, đôi mắt xanh lạnh lùng trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng. Giống như Kate, cô có gương mặt của một người mẫu, nhưng cô hơn Kate mười hai tuổi.
– Không có gì mới cả. Và em vẫn mạnh, vẫn yêu chị… Kate cười nhỏ.
– Tốt lắm. Chị chỉ nghĩ là em muốn chị đến đó hôm nay.
“Đến đó” một chữ vô danh để chỉ một nơi vô danh.
Và Felicia phải lái xe hai tiếng đồng hồ “đến đó” chỉ để gặp nàng và để làm gì? Nàng biết rằng bây giờ nàng phải tự xoay xở một mình, chứ không thể dựa vào người khác mãi được.
– Không, Licia, em vẫn khỏe. Cửa hàng có lẽ sẽ cho chị nghỉ việc nếu chị dùng quá nhiều thì giờ săn sóc em đấy!