Chẳng thể nào quay lại được với nhau
Dù quá khứ đã ngủ sâu dưới nấm mồ quên lãng
Dù anh bảo hết yêu mình làm bạn
Dù chẳng còn chi những năm tháng ngọt ngào.
Nhưng anh à, nỗi nhớ vẫn chênh chao
Em muốn quên nhưng chẳng thể nào quên được
Khi trái tim vẫn in hằn lên vết xước
Khi đôi chân cứ mãi ngược lối về.
Cái lạnh đầu mùa làm nỗi nhớ lê thê
Bên công viên vắng ai vỗ về an ủi
Còn riêng em giấu mình trong khổ sầu mê mụi
Ước quá khứ nhẹ tênh, đưa tay phủi sạch bong
Ngày mai chia xa dẫu em có đau lòng
Thì anh cũng phải cười để vui trong hạnh phúc
Cây liễu yếu mềm qua bao mùa đông vẫn không hề ngã gục
Nên em sẽ kiên cường khi những lúc không anh
Chỉ mong sao người hiểu những chân thành
Của ngày hôm nay em đã trao cho anh rất thật
Ngày mai không có anh, em sẽ mang về cất
Nếu chúng mình thật sự chẳng thể thuộc về nhau.
– Bích Sen –