Ta vẫn nhớ sao người đành quên lãng ?
Ta vẫn thương sao người nỡ phụ tình ?
Ở ngoài kia giọt nắng vẫn lung linh
Nhưng cõi lòng thật tái tê buốt giá.
Làm sao nỡ giẫm chân lên xác lá
Để phố gầy bật lên tiếng khóc than
Nợ với duyên từ đây đã lỡ làng
Dẫu tiếc nuối cũng muộn màng trễ nãi
Hương tình ái đã biến tan mãi mãi
Chỉ còn ta luôn khắc khoải vấn vương
Muốn nắm tay đi đến cuối con đường
Nhưng số phận đã chia lìa đôi lứa
Thu rón rén nhẹ nhàng về bên cửa
Gió hoang vu xào xạc thổi ngoài hiên
Lũ sẻ nâu đong đưa ánh mắt hiền
Giá có thể gói muộn phiền đem cất
Ta cúi nhặt cánh hoa tàn trên đất
Nghe quanh mình phảng phất chút nồng thơm…
#NguyễnLamYên