Yên tĩnh quá ! Đêm khuya yên tĩnh quá!
Chỉ còn ta ngồi thao thức một mình
Giữa bầu trời, trăng ngả bóng, lung linh
Sao mỏi mệt, nằm lặng thinh, say ngủ.
Chợt thấy nhớ những tháng ngày xưa cũ
Thuở ước mơ còn ấp ủ trong lòng
Thuở lứa đôi còn hò hẹn, nhớ mong
Thuở cơn gió thổi ngoài song lành lạnh…
Giờ thì ta chẳng còn ai bên cạnh
Đường thênh thang bỗng hiu quạnh hơn nhiều
Ta lỡ tay đánh mất một tình yêu
Nên cuộc sống cứ cô liêu, buồn chán !
Căn phòng nhỏ, ánh đèn hiu hắt sáng
Cả gối chăn cũng ngao ngán , thở dài
Bởi vì đâu tình vội vã nhạt phai
Để mộng ước vụt bay qua ô cửa ?
Ta chẳng biết còn bao nhiêu đêm nữa
Ta mới lãng quên người như người đã quên ta ?
NGUYỄN LAM YÊN