Này người lạ mong anh đừng nói nữa
Em không cần một chỗ dựa…là anh
Xin đừng yêu nếu chẳng đủ chân thành
Cái gì vội thường mong manh dễ vỡ.
Này người lạ, em cần anh hãy nhớ
Ai trong đời chẳng lầm lỡ khi yêu
Nhưng nhờ đau nên họ hiểu một điều
Tình không phải sợi chỉ thêu hạnh phúc.
Người lạ hỡi em chưa hề ngã gục
Nên anh đừng nói câu chúc bình yên
Đối với em bao vết cắt đã liền
Sẹo lành lặn nhờ thuốc tiên…năm tháng.
Người lạ hỡi em muốn mình là bạn
Chẳng yêu thương chẳng mua bán chữ tình
Trả em về với khoảng trống lặng thinh.
Suy nghĩ lại những gì mình đang muốn.
Người lạ hỡi tình duyên ta đến muộn
Khi ước mơ gió đã cuốn xa vời
Em bây giờ, em chỉ muốn rong chơi
Xin anh đó, đừng gọi mời…trái ngọt…!
Bích Sen