Suốt một đời em làm kẻ đến sau
Vì anh vẫn chẳng nhạt màu tình cũ
Bao năm tháng một nỗi buồn trú ngụ
Dưới mái nhà trong giấc ngủ hàng đêm.
Trăng hắt hiu buông ánh sáng bên thềm
Mình cuối mặt chẳng nói thêm gì nữa
Làm sao biết tình yêu em chọn lựa
Là nỗi hờn sau từng bữa cơm ăn.
Trái tim anh hình bóng cũ in hằn
Em thành vợ có phải chăng duyên số
Vì trời muốn kiếp này em phải khổ
Nên tơ hồng buộc sai chỗ yêu thương.
Suốt một đời em tủi phận má hường
Sắc còn thắm mà lửa hương nguội lạnh
Ước có thể chắp cho mình đôi cánh
Bay khỏi nơi đầy ám ảnh muộn phiền.
Mưa giận hờn trút sầu đắng ngoài hiên
Còn em giận chỉ lặng yên câm nín
Muốn hạnh phúc nên nhủ rằng phải nhịn
Mặc bão lòng giăng ngập kín buồng tim.
Bích Sen
Nhasachmienphi.com