Chiều giông bão Hà thành sao nhớ thế
Những sợi mưa tơ nhện giăng giăng
Ly café nồng đượm Sài thành
Khúc nhạc Trịnh hồn thu một thuở
Bình yên, giữa náo động phố đông
Givral nay chỉ còn hồi ức (*)
Nhân cách người, lớn giữa bão giông
Yêu và thương đều phải mang mặt nạ
Chữ tín- đâu ngờ đoạn đành trả giá
Người với người, sắc sắc không không
Giữa đời trần, trống rỗng
Chẳng còn gì để mất
Chỉ còn uất hận với hoài nghi
Anh nắm tay em, dịu nhẹ dắt đi
Nỗi đau xưa…
Nảy cỏ lành xanh mát
Nồng nàn đến, như dòng sông ngút ngát
Chở em, đâu cần biết bến bờ
Yêu thương hóa giải hận thù
Sài Gòn ơi, bến mơ…
Sài Gòn dấu yêu, Sài Gòn nên thơ
Mưa rả rích như lời xưa hò hẹn
Hàng me im lìm, hương me e thẹn
Nghìn cây số, vẫn chiều chiều em đến
Gặp nhau rồi, con tim hóa mộng mơ.
Sài Gòn hư ảo, Sài Gòn thẫn thờ
Tà áo dài hoa cái nhìn âu yếm
Bên tượng Đức Bà từ tâm hiển hiện
Như nguyên khôi như miền biên viễn
Một thuở đắm say một thuở dại khờ.
Sài Gòn nhớ nhung, Sài Gòn rạng rỡ
Cơn mưa chiều ướt tóc ngây thơ
Chiếc ô che mái đầu hai ngả
Tiếng cười giòn tan loang con phố nhỏ
Vị ngọt đôi môi, vị ngọt đợi chờ.
Hà thành chiều nay giông bão
Bỗng nhớ Sài Gòn mưa…
(*) Quán café nổi tiếng, nơi nhà tình báo Phạm Xuân Ẩn, sinh thời thường đến
(9/8/ 2013)