Phố đã ngủ, vạn vật dường đã ngủ
Giữa lòng đêm, tôi khắc khoải đi tìm
Từng tin nhắn, tôi viết cho người ấy
Cả một trời kỉ niệm vẫn trong tim.
Đầu tháng chạp mưa lả lơi không ngớt
Từng đợt buồn, từng đợt chậm lê thê
Đêm hiu hắt giọt u mê nào rớt
Não nùng thay, sao chưa bớt ê chề.
Xa mấy nẻo có ai về mà đợi
Dỗi hờn đêm, dỗi luôn áng thi sầu
Có những chuyện cứ giấu hoài chẳng nói
Tịch mịch lòng, rồi lại nghĩ đâu đâu.
Ai thức trắng, mới biết đêm vô tận
Ai chia xa mới thấu cạn nỗi niềm
Chỉ khoảnh khắc trong nhau trường tồn mãi
Người xa người, nỗi nhớ gọi lặng im!
#TAN- Trần Ánh Nguyệt