Có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ anh
Lòng bồn chồn và miên man khắc khoải
Tim xôn xao ngóng trông về phương ấy
Rồi ra vào cứ ngơ ngẩn nhắc tên.
Đêm dần trôi căn phòng vắng lặng im
Chỉ còn tiếng thời gian đang gõ nhịp
Cố nhắm mắt thả hồn vào giấc điệp
Sao tâm tư mãi thao thức về người
Đã khuya rồi sao chẳng ngủ anh ơi
Em thèm quá vòng tay anh dành dỗ
Nỗi nhớ kia dấy lên từng hơi thở
Anh đâu rồi ru giấc muộn đêm nay
Ôm gối cô đơn tóc xõa vai gầy
Làn gió lạnh chợt sắt se réo gọi
Anh xa xôi cho sầu dâng ngập lối
Mắt vương buồn môi hoang lạnh tái tê
Đêm bơ vơ em mong bước anh về
Cho ấm lại những đêm dài đơn lẻ
Bờ vai anh em nép vào nhỏ bé
Được chở che trọn vẹn đến suốt đời.
Lê Thủy Trúc