Ta lạc giữa hai dòng đời quên nhớ
Cứ thầm mong ai một dạ mãi thương
Trong tim ta sao lại cứ vấn vương
Quên để nhớ hay cho đi còn mãi…
Ta dong duổi về một miền xa ngái
Yêu thương xưa bỗng thừa thãi nỗi lòng
Nên muốn quên những ngày tháng long đong
Quên ta đã hơn nửa đời mê mải.
Quên cả những yêu thương ngày vụng dại
Muốn quên đi người ta mộng tưởng bến bờ
Coi như đời phút chốc tựa cơn mơ
Mở mắt ra là ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng sao lòng cứ mãi hoài thổn thức
Quên làm sao đây, hạnh phúc mãi kiếm tìm?
Nhớ một đời ta mong mỏi chốn bình yên
Nhưng sao hỡi mây đời kia … gió cuốn.
Nay yêu thương một đời ta mong muốn
Bỗng ùa về trong một buổi sớm mai
Làm tim ta mỏng manh tựa sương mai
Cứ mong ngóng về một ngày hội ngộ.
Yêu và thương xin tim đừng nhầm chỗ
Bởi nhớ rất nhiều nên tỉnh dậy cứ sợ quên
Mong cho ai cứ mãi mãi bình yên
Để hạnh phúc trong tim ai miền nhớ.
Yêu thương ơi, em mãi trong nhịp thở
Nhớ em nhiều sao em nỡ … đành quên…!
Phương Quỳnh
#PQ