Chúng ta đã đến với nhau trong cuồng yêu như lửa
Men say chất ngất rượu ủ ngàn năm
Như nham thạch chợt một ngày ngùn ngụt cháy
Em ngậm ngải bao năm giờ mới được Trầm
Thôi nào hãy cứ sống như ngày mai phải chết
Thôi nào hãy cứ yêu như ngày mai ta mất nhau rồi
Đêm nay sóng sánh mắt em cười
Môi em mọng ướt đường về mưa gió
Ta cuốn vào nhau nghiêng trời quán trọ
Ta tan vào nhau không biết đêm dài
Ta chẳng còn biết có hai người đợi ta trong nỗi nhớ đã phai
Tiếng chuông điện thoại dồn dập không thành tiếng
Vẫn biết ta chỉ mượn vay chút hạnh phúc của người
Cũng biết khi anh về bi bô tiếng cười bên cửa
Cũng biết khi ta về có một người ngồi đó
Khói thuốc vật vờ bay
Tàn rơi không tới đất
Người đàn bà cởi áo cho anh, mắc màn cho anh và khóc
Người đàn ông dắt xe cho em và mang khăn lau tóc
Em dấu đi sự dối lừa trong đôi mắt dù biết rằng tình yêu không thể dấu
Cả cơ thể em đều bốc cháy vì anh
Ta có lỗi với trời xanh
Ta có lỗi với những người yêu ta nhất
Nhưng tình yêu làm sao có lỗi
Ta tìm thấy nhau như duyên mệnh của trời
Tha thứ cho tình yêu, bởi ngày mai có thể ta đã mất nhau rồi
Tha thứ cho anh đã không thể yêu ai một đời trọn vẹn
Tha thứ cho em bao năm đợi một người mang đến
Trái tim mình – em đánh mất dưới ngàn sâu…
 
Nhà thơ Đặng Thị Thanh Hương

Xem thêm  TÌM NỬA CỦA MÌNH