“Dấu yêu à! “Nghe tha thiết bao nhiêu
Càng day dứt trong em nhiều gấp bội
Tình yêu ấy ngỡ xuôi về một mối
Có ai ngờ… giờ phải gọi cố nhân.
Em đâu cần phải ràng buộc hôn nhân
Cũng chẳng ước được một lần làm vợ
Chỉ cần thấy nụ cười anh hé nở
Là em vui… bao nhiêu đó đủ rồi
Lắm lúc lòng… thầm gọi tiếng ” yêu ơi”
Giữa con phố đông người mình em bước
Nhớ… rất nhớ! Ngày nao cùng xuôi ngược
Mà bây giờ đã vuột khỏi tầm tay
Trách sao đời… bày con Tạo lá lay
Gieo nghịch cảnh chất đầy đôi tim trẻ
Kẻ độc bước, người cô phòng lặng lẽ
Nhớ nhau nhiều thầm gọi khẽ ” dấu yêu”
#TAN- Trần Ánh Nguyệt