Anh như gió mùa làm lạnh vai em
Run run bờ môi ngang đông tàn lạnh giá
Hoàng hôn chợt về giọt nắng chiều bả lả
Rớt xuống phố dài phủ bụi thời gian.
Ta vô tình như hai kẻ lạ lang thang
Trong cảm xúc ngọt ngào mà hư ảo
Phố vẫn dịu dàng bên hàng cây thay áo
Rụng lá vàng vương mỗi bước chân qua
Tháng mười hai buồn trong tê tái xót xa
Giữa bao người vẫn thấy mình đơn lẻ
Thèm được một người vuốt tóc mai khe khẽ
Nắm chặt tay mình đi giữa phố đông.
Thèm một người chẳng thề hứa viển vông
Chỉ lặng lẽ âm thầm chia sớt
Chẳng nói những lời nhớ thương hời hợt
Chỉ nhìn thôi cũng đủ hiểu chân tình
Em _cô gái mùa đông dẫu biết mình chưa hẳn đẹp xinh
Nhưng chất chứa một tâm hồn đa cảm
Anh như vòm mây trên bầu trời lơ đãng
Có một chiều dệt mộng yêu đương.
#NghinhNguyễn