Xa – trên – cao ngất đỉnh
Gần – dưới – thấp sông sâu
Ta trung du ngồi giữa
Thượng du cùng hạ du.
Kia bóng núi chiều nghiêng
Cung đường quanh dáng nhỏ
Đây mùa về gọi gió
Thoảng hương mùi nếp nương.
Lặng nghe chuông đồng cỏ
Tiếng lạc ngựa dừng chân
Chim lạc cánh phân vân
Ngợp khoảng không điêu tàn.
Khi nắng chiều dần tắt
Mây mù dạt lối đi
Nước trôi hồn lau lách
Sẽ là đêm mịt mùng.
Trả lại ta mầu nắng
Khoác choàng áo trên vai
Trả lại đây chiều mưa
Xâu hột xoàn tay áo
Trả lại ngày lại tháng
Lát bồng bềnh ta đi.
DU DU… LẠC LẠC
Gió lay…
Lau trắng ngẩn ngơ
Chiều buông sắc tím
Ngỡ màu hoa xoan
Đại ngàn…
Mây phủ núi non
Vàng phơi lấp lánh
Sông xanh rũ mình.
Ví dầu…
Điệu lý tình trôi
Ai người đem bỏ
Tình thơ chôn vùi
Ví dầu…
Điệu lý tình khờ
Ai thời đổi lấy
Nỗi sầu bơ vơ.
Ầu ơ…
Một mối duyên tình
Ai xui con quốc
Gọi hờn Vọng phu
Đàn buông…
Một khúc tơ lòng
Trách chi kẻ đợi
Người chờ trăm năm.