Thương à!
Về đây ngả đầu lên chân em mà ngủ
Giông bão sẽ ngoài kia, không qua nổi bậc thềm này
Em sẽ xoa đi những nếp nhăn trên đuôi mắt
Ủ ấm tay người bằng xa xót, xót xa em …
Và đêm. Em sẽ luồn tay lên tóc người mà đếm 1,2,3 …
Sợi phong sương, sợi thế thái, sợi nhân tình
Bỏ hết đi người, những trằn trọc điêu linh
Tạm quên đỉnh hư vinh, quên thói đời đen bạc
Thế nhé !
Không chống chèo
Không bạt núi, ngăn sông
Không những tiếng nói cười thật giả
Không những suy tư, những đường đời lạc ngả …
Người ngủ ngoan đi!
Em sẽ mở giùm người hàng cúc áo
Gọi tất cả yêu thương xa ngái tự bay về
*
Rất có thể đây chỉ là cơn mê thôi người ạ
Gỡ làm sao những giăng mắc, mắc giăng đầy
Gỡ làm sao những vết chân chim nơi khoé mắt hao gầy
Của những đêm người mất ngủ
Có thể khóc được không? Xin người hãy khóc
Có thể buồn được không? Người hãy cứ buồn đi
Có thể yêu được không? Người đừng dối lòng mình đến nghiệt!
Đừng lạnh lùng, biền biệt đến hư vô …
Vì em thấy tim người – từng đợt sóng đang xô!!!
Không Phải Pha Lê