Lại một mùa Đông nữa sắp trôi qua,
Dấu chấm chính là bắt đầu của mùa Xuân mới.
Ở nơi xứ người với bao năm trôi nổi
Càng cháy bỏng trong anh
Một khát khao được đón Tết quê nhà.
Cái lạnh bên này đơn thuần chỉ lạnh da
Anh thèm hơi rét của gió mùa Đông bắc
Thèm cái ẩm ướt của mưa Xuân lắc rắc
Thèm cái nồng nàn của bếp lửa bánh chưng

Có những đêm Đông anh đã từng
Say, nhớ Việt Nam đến ngủ vùi trong nước mắt
Thương mẹ cha già khi nghe lời thắc mắc:
“Sao bao năm, con vẫn chưa thấy về”
Cha mẹ già ơi, sao con quên được tình quê
Sao quên được vòng tay đầm ấm
Sao quên được một thời lận đận
Mẹ thương con, hôm sớm tảo tần
Cha chăm con, không ngại gian truân
Con khôn lớn, đang chờ thời báo hiếu
Ai đã từng đi xa quê nhà chắc hiểu
Nỗi nhớ quê hương mỗi độ Xuân về
Trong cô đơn
anh cảm giác thời gian dài lê thê
Trong nỗi nhớ
lại quay quắt hình bóng em yêu dấu
Em yêu ơi,
Nhớ lại thời mê say ngày ấy
Anh nồng nàn như sóng vỗ bờ
Em như bờ cát cháy hoang sơ
Anh ghép nhạc hát hoài không mỏi
Bây giờ khi xa nhau,
vẫn nguyên vẹn trong anh câu nói:
-Anh yêu, em sẽ đợi anh về….
Anh sẽ về, anh không thể bỏ quê
Em yên tâm đợi chờ em nhé
Một, hai, ba, bốn năm… có thể
Nhưng anh sẽ về để sưởi ấm lòng em
 Ham Học Hỏi

Xem thêm  HÃY YÊN LÒNG SÀI GÒN ƠI!